Tấm biển viết chữ gìchúng tôi cũng không rõ, có lẽ là một biểu ngữ đại loại kiểu “An toàn là bạn, tai nạn là thù”, vả lại lúc đó chúng tôi cũng không mấy chú ý đếnnó. Tôi giật mình khi thấy đây đã là điểm tận cùng của nhà kho, xem ranó không rộng như tôi tưởng tượng.
Điều quan trọng là nếu đây đãđã là điểm cuối của nhà kho thì hội anh Miêu đi đâu? Xung quanh không hề có đường đi tiếp. Diện tích của nhà kho này không rộng đến mức khiếnngười ta phải tốn tới cả chục tiếng đồng hồ đi khảo sát mà không quaytrở lại.
Bức tường si măng rất dày, trên tường không treo bất cứvật gì, chúng tôi đi men theo đường, cứ thế đi tới điểm cuối, nhưng vẫnkhông phát hiện thêm điều gì, cũng không có dấu vết nào của họ, mấyngười đó dường như đã bốc hơi trong không khí vậy.
Mã Tại Hải cảm thấy ngờ vực, còn Vương Tứ Xuyên không tin chuyện ma quỷ, cậu ta quaylại tìm một lượt nữa, vừa tìm cậu ta lẩm bẩm: “Không thể thế được, người còn sống sờ sờ, có làm ảo thuật cũng không thể biến mất mãi mãi nhưvậy.”
Tôi biết ở đây chắc chắn còn ẩn chứa nhiều điều uẩn khúc,ngay lúc đó tôi nhìn thấy lớp bạt phủ cộm lên, như đang che giấu thứ gìbên dưới, tôi nghĩ bụng: lẽ nào dưới lớp vải bạt lại là một lối ra khác?
Nghĩ vậy, tôi liền quay lại chỗ đó, chú ý quan sát xung quanh xem có dấu vết gì không, quả nhiên phát hiện toàn bộ tấm lưới nẹp trên tường đều bịbóc ra hết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835808/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.