Không phải do chúngtôi dốt nát, nhưng quả thật lúc đó chúng tôi không hiểu gì ý của BùiThanh, bởi thời bấy giờ mọi người không được phổ cập kiến thức về điệnbáo, những kiến thức của chúng tôi về điện tín nói chung chỉ là tiếng gõ lách tách được xem trên những thước phim đen trắng. Nếu đi hỏi nhữngngười sinh năm 70 của thế kỉ 20 rằng khi nghe tiếng lách tách đều đặn đó bạn có liên tưởng tới tín hiệu có nghĩa nào không? Tôi tin rằng chẳngcó ai biết được điều đó.
Cho nên lúc đó Bùi Thanh liên tưởng đếnđiều này thì tất thảy chúng tôi đều không thể tin được, tại thời điểm đó chỉ có những người cực kì thông thạo kĩ thuật điện tín mới có thể vừanghe đã lập tức liên tưởng ngay đến việc này.
Tất cả chúng tôiđều không hiểu ý của Bùi Thanh, cả hội đều ngơ ngác, cuối cùng, cậu lính thông tin họ Triệu như bừng tỉnh, cậu hỏi: “Bùi Thanh, ý của anh lànhững âm thanh này là của điện báo?”
“Mọi người nghe xem, tạchtạch tạch tạch, tạch, 34 giây lại lặp lại một lượt.” Cậu ta giơ tay lênxem đồng hồ: “Mỗi lần đều kéo dài chừng đó thời gian, không hơn khôngkém một giây”, rồi cậu ta quay về phía chúng tôi nói: “Đối phương khôngphải là người, trên đường dây gọi về chỉ có một cái máy phát điện báo tự động.”
“Cậu chắc chứ?”, anh Miêu nhìn Bùi Thanh, hai mắt nheo lại.
Bùi Thanh gật đầu, quay sang hỏi cậu Triệu: “Các cậu là lính thông tin, hồi học lớp căn bản có được học về giải mã điện báo không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835748/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.