Tôi đưa mắt nhìnVương Tứ Xuyên, cậu ta cũng ngó sang tôi, tôi lại quay sang Bùi Thanh,Bùi Thanh và anh Miêu thật trùng hợp đang đưa mắt dò hỏi nhau, tôi đànhquay sang cầu cứu anh Đường. Lúc đó, tôi chỉ hi vọng bắt gặp được mộtđôi mắt không chứa cái nhìn hoang mang ngơ ngác, thế nhưng không thấyđược điều ấy, đến một người vốn không mưa không nắng thất thường như anh Miêu mà giờ mặt mũi cũng trắng bệch ra.
Chuông điện thoại liêntục reo, vì các bộ phận bên trong lâu ngày đã hỏng nên tiếng chuông đổđược một lúc thì biến thành thứ âm thanh nặng nề, cứ như người đang bịnấc, rõ ràng là bộ phận phát chuông đã bị gãy.
Lúc ấy, một cậulính đang đứng gần chiếc điện thoại giật nảy mình, mặt mày biến sắc, cậu ta nửa như chết sững, nửa lại như muốn làm gì đó, cậu ta nhìn chúngtôi, cánh tay run lẩy bẩy, rõ ràng theo phản xạ muốn nhấc điện thoạilên.
Chúng tôi cứ đứng mãi như thế, cho đến khi tiếng chuôngngừng bặt, lúc đó tôi cũng không biết là do điện thoại bị hỏng hay làchuông ngừng thật, nhưng tóm lại, khi tiếng chuông ấy ngừng hẳn, tất cảchúng tôi đồng loạt lập tức thở phào.
Mấy người nhìn trước ngósau, đương nhiên lúc này không thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra,chúng tôi cứ làm bộ như không biết chuyện gì đang xảy ra chui ra khỏicái công sự, sau đó, vài người chúng tôi vội vây lấy chiếc điện thoại,anh Đường ngoảnh lại gọi một cậu lính: “Cậu Triệu, trước đây cậu làmlính điện báo phải không?”
Cậu lính gật đầu xác nhận, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835746/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.