Chúng tôi cứ chạy như thế trong đêm tối, chỉ nhìn thấy ánh sáng từ đèn pin của những ngườichạy trước loang loáng, nhưng khi chạy qua phạm vi chiếu sáng của đốnglửa mà chúng tôi vừa đốt thì tôi đã không theo kịp tốp chạy nữa, lúc đó, tôi đành phải bật đèn pin của mình để nhìn đường, sau đó cứ nhảy từngbước từ hòn đá này tới hòn đá kia mà đi.
Nhưng kiểu nhảy này cũng không ổn, người chứ có phải kangaroo đâu, mỗi bước nhảy của tôi đều tốn khá nhiều sức lực. Có lúc chỉ chậm một tí thì sẽ bước hụt và trượt chân rồi. Tôi chỉ biết cố hết sức để đuổi cho kịp tốp của đội phó.
Phía trước vẫn có tiếng súng nổ, tôi đã có thể thấy ánh sáng của đường đạnvút đi đỏ lừ, có lẽ còn cách khoảng sáu trăm mét nữa. Bùi Thanh và cậulính đi cũng chưa lâu, vậy nên khoảng cách thế này cũng được xem là kháxa rồi.
Đuổi được nửa đường thì tôi không còn sức lực nữa, kiểuchạy này tốn rất nhiều sức, tôi dừng lại nghỉ, cảm giác thở không ra hơi nữa, nhưng mới chỉ dừng lại vài giây tôi đã phát hiện ra xung quanh bốn phía tối om, mấy cậu lính chạy phía trước rất nhanh, càng lúc càng bỏxa tôi. Những đám xương người thò ra từ trong những chiếc bao tải đã mục nát khiến tôi dựng tóc gáy, tôi đành cắn răng cố hết sức chạy tiếp.
Đến lúc chúng tôi chạy tới nơi thì tiếng súng cũng ngừng, tôi thấy ngườicầm súng là Bùi Thanh, không thấy cậu lính đi cùng với cậu ấy đâu. Cònđội phó thì mặt mày trắng bệch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/109709/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.