Tôi không biết mẩugiấy này do ai nhét vào. Tôi thận trọng nhìn sang mấy người xung quanhthì không thấy ai đặc biệt chú ý gì đến mình.
Tôi lại đưa mắtnhìn sang Bùi Thanh, cậu ta đang lau súng, sau khi cậu lính kia hi sinh, thì khẩu súng ấy đều do một mình Bùi Thanh đeo, ban đầu tôi không để ýlắm, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy có chút gờn gợn.
Chuyện này phút chốc đã biến thành việc bắt “đặc vụ Mỹ - Tưởng” nhàm chán. Nhữngnăm tháng đất nước cực kì gian khổ, ba năm liên tục, năm nào cũng bịthiên tai, bọn Quốc dân đảng thì luôn miệng tuyên truyền là sẽ tấn côngvào lục địa, nên tôi đoán lần hành động này người ta sẽ sử dụng các biện pháp bảo mật vô cùng nghiêm ngặt và quy mô.
Và việc tuyên truyền mạnh mẽ của chúng cũng có tính hai mặt. Những năm đó cụm từ “đặc vụQuốc dân đảng” ở đại lục xem ra khá nhạy cảm, giờ thì chúng chỉ là những chuyện gián điệp trên phim, nhưng hồi đó, việc bắt giữ những người được coi là gián điệp đặc vụ Mỹ - Tưởng không phải là chuyện hiếm, bắt cảnhsát, bắt công nhân, bắt nông dân, ai cũng có thể bị bắt, động một tí làcó người đến bắt “đặc vụ Mỹ - Tưởng”.
Vương Tứ Xuyên sau đó tổngkết một câu rất hay rằng: “Nói theo cách dễ nghe thì khái niệm an toànquốc gia đã đi sâu vào lòng nhân dân, còn nói theo cách khó nghe thì năm 1962 đó, các giai cấp trong nước đấu đá lẫn nhau, văn hóa văn nghệ thìnghèo nàn, chỉ nhăm nhăm ai hở ra là bắt và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/109710/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.