Phương Thất lạnh lùng hỏi: "Lão già, ông có tin là có ma quỷ không?”
Đồng Vô Thiên đột nhiên xoay người lại, sắc mặt nhất thời trắng bệch, mồ hôi từ trên cái trán nhăn nheo từng giọt từng giọt nhỏ xuống gương mặt.
Phương Thất cười nói: “Xem chừng là ông không tin"
Đồng Vô Thiên nói: "Ta …… ta ……"
Phương Thất nói: "Ta vốn cũng không tin nhưng là vừa rồi ……", nói đến đây đột nhiên do dự một chút, hắn không biết có nên nói tiếp hay không.
Đồng Vô Thiên hoảng sợ hỏi: "Vừa rồi …… vừa rồi làm sao?"
Phương Thất nhìn Đồng Vô Thiên nhíu mày rồi chậm rãi nói: "Vừa rồi …… ta hình như nhìn thấy có mấy cái bóng ở phía sau ông, chớp lóe mấy cái rồi biến mất, tiếp đó bảy người đứng phía sau đều ngã xuống”
Cặp mắt của Đồng Vô Thiên lập tức trợn tròn, nói: "Thật …… thật vậy?"
Phương Thất gật đầu.
Đồng Vô Thiên đột nhiên cười to một trận nhưng trong ánh mắt vẫn còn toát ra vẻ sợ hãi. Phương Thất mỉm cười nhìn hắn, một người khi nội tâm càng sợ hãi thì khi cười sẽ cố cười lớn tiếng, đây thật ra lá giúp cho bản thân tự tin lên một chút mà thôi.
Đồng Vô Thiên đột nhiên dừng cười, nói: "Hảo tiểu tử, trên đời làm gì có quỷ, ngươi đang gạt lão già như ta phải không?”
Phương Thất thở dài, lắc đầu nói: "Ta có hảo tâm nói cho ông nghe, ông không tin thì thôi."
Đồng Vô Thiên nhìn chằm chằm vào Phương Thất, Phương Thất nói tiếp: “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/1902455/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.