Phương Thất mỉm cười ngồi ở trên mái nhà, đao trong tay đã tra vào vỏ, vỏ đao màu đen dưới ánh trăng thoạt nhìn càng thêm đen nhánh.
Đây chỉ là một thanh đao bình thường, bất cứ một người thợ rèn nào cũng có thể làm ra nó, tuy nhiên vào thời khắc này đối với đám người đứng ở trong sân thì cây đao này có một loại ma lực nào đó, một loại ma lực nhiếp nhân động phách mang đầy khí tức tử vong.
Vỏ đao đen nhánh, mặt của Phương Thất cũng tái nhợt tuy nhiên trên gương mặt tái nhợt đó vẫn nở nụ cười.
Vết thương ở hông lại vỡ ra, máu cũng đang chầm chậm chảy ra ngòai, một cỗ đau đớn xâm nhập toàn thân nhưng hắn vẫn mỉm cười, hắn tuyệt không thể để cho người khác nhìn ra là hắn đang bị thương.
Đám người ở trong sân tất cả đều lạnh lùng nhìn chằm chằm lên mái nhà, không một ai quan tâm đến tên cầm đao cụt tay khi nãy, hiển nhiên là tên này hiện đối với bọn họ không còn tác dụng.
Làm sát thủ thì phải có một trái tim lạnh lùng, cứng rắn và tàn nhẫn, chỉ cần không ngã xuống thì không thể nhiễu loạn tâm thần trong thời khắc nào cả, bởi vì người bọn họ đối mặt chính là Phương Thất, một người võ công cao cường hơn trong tưởng tượng của bọn họ.
Một lão nhân cao gầy, mặt để râu mép, mái tóc lốm đốm hoa râm đột nhiên cười cười,lên tiếng: "Hảo tiểu tử, quả nhiên có bản lĩnh”
Phương Thất nhìn hắn cười cười nói: "Đừng khách khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/1902454/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.