Người áo xanh khẽ thở dài, nói: "Ta cũng không thật không ngờ ngươi lại làm ra loại chuyện thế này”
Người áo vàng cười lạnh nói: "Ngươi không hiểu sao?"
Người áo xanh lắc đầu, chậm rãi nói: "Ta thật sự không hiểu và suy nghĩ không ra tại sao người như ngươi thân phận cũng tính là tôn quý lại đi làm mấy loại chuyện vô sỉ thế này”
Người áo vàng lạnh lùng cười, nói: "Chẳng phải ngươi cũng không màng thân phận cam tâm làm người hầu của ta đó sao?”
Người áo xanh mỉm cười nói: "Ta chỉ là không muốn cháu của ta bị tổn thương nên bất đắc dĩ mới làm thế thôi”
Người áo vàng cười lạnh nói: "Nếu ngươi niệm tình cốt nhục thì năm đó tại sao lại phải ngăn cản tiện nhân Nam Cung Tuyết kia trở về Hoài Nam?”
Sắc mặt của người áo xanh trầm xuống, một hồi lâu sau mới khẽ thở dài nói: "Thôi, niệm tình giao hảo giữa hai nhà chúng ta, ngươi đi đi"
Người áo vàng cừơi to, hỏi: "Ngươi thật muốn để ta đi sao?”
Người áo xanh gật đầu, chậm rãi nói: "Nếu ngươi là người thông minh thì nên nhân lúc này mau rời khỏi đây đi”
Ngừơi áo vàng lại cừơi lạnh hỏi: "Nếu ta không đi thì thế nào?"
Người áo xanh mỉm cười nói: "Vậy thì chỉ sợ đến lúc đó ngay cả ta cũng không cứu được ngươi”
Bởi có vải che mặt nên không thể nhìn ra gương mặt của người áo vàng biểu hiện gì, hắn trầm giọng, nói: "Được, ta đi, nhưng tiện nhân Nam Cung Tuyết kia đã làm ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-lang-tu-dao/1902456/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.