Đợi đến khi công tử Thư Dạ đã về Oanh Sào, Hoắc Thanh Lôi mới quay đầu đi về nơi câu thúc công tử Liên Thành.
Chàng là đệ đệ của Thành chủ, lại là quý khách đế đô, Hoắc Thanh Lôi chỉ điểm huyệt Khí Hải và huyệt đạo trên song thủ của chàng, tịnh không dùng đến gông xiềng.
Trong mắt của thiếu niên mặc áo vải sắn đó vẫn tràodâng nét quật cường không chịu khuất phục, nhưng lúc nghe nói dẫn mìnhđi đến Dao Hoa lâu nơi mẫu thân lúc sinh tiền từng trú ngụ, liền lẳnglặng đứng dậy, theo sau Hoắc Thanh Lôi.
Lúc đến gần tòa tiểu lâuâm u khóa kín đó, lại nghe thấy tiếng tụng niệm bên trong của Lục Cơ,thanh âm thấp khản quỷ dị. Mười năm nay, nữ tử bị giam giữ đó mỗi đêmđều ở trong lầu dùng thuật phù chú trù ếm Thành chủ, muốn trả thù chochủ mẫu.
Hoắc Thanh Lôi nghe những lời trù ếm không giống nhưtiếng người kia, bất chợt rùng mình phát lãnh. Liên Thành nhị công tửbên cạnh bỗng quỳ xuống trên bậc thang trước khi tiến vào lầu, hướng vềphía bên trong cửa đen ngòm vập đầu ba lạy, nhãn thần biến thành bithống cừu hận. Trên vách tường bên trong cửa treo bộ khôi giáp chatruyền con nối của lão Thành chủ.
Chàng từ lúc rời bỏ tòa tiểulâu đó đến nay đã mười năm trời, trước đây mười năm, mười một tuổi đầu,chàng thấy mẫu thân đầu bù tóc rối bị thần vũ quân lôi từ bên trong ra,dải lụa trắng thắt cổ bà ta. Lục Cơ ôm chàng, che mắt chàng không chochàng nhìn, nhưng chàng vẫn thấy được: khuôn mặt vốn diễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-hoang-nhan/2325929/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.