Hoắc Khứ Bệnh đối với việc đánh trận luôn dũng mãnh xông lên, nhưng lại đắn đo suy nghĩ chuyện đi gặp Dật nhi, chỉ sợ sẽ có sơ hở. Mỗi lần tôi hỏi, hắn liền tỉ mỉ phân tích các loại nguy hiểm tiềm ẩn. Tôi cảm thấy hắn cẩn thận quá mức, đến nỗi hơi giống kiểu khéo lo trời sập, nhưng nghĩ tâm tình gấp rút muốn gặp được đứa bé của hắn chưa chắc đã kém tôi, đành kiềm chế bản thân mình không hỏi gì thêm, lặng lẽ đợi ngày hắn cảm thấy đã chuẩn bị tốt.
Đợi đi đợi lại, lại đợi được Vệ Kháng gây chuyện ngoài ý muốn.
Theo bẩm báo của quân do thám, gần A Khắc Tái có thế lực Hung Nô còn sót lại, nhưng Hoắc Khứ Bệnh không muốn nhiều chuyện. Thứ nhất, hắn cho rằng đám tàn quân Hung Nô này đã không thể lập thành quân đội Hung Nô, bọn họ toàn là những người khi lâm trận tháo chạy, hoặc vi phạm kỷ luật quân đội, vì sợ bị trừng phạt nên không dám quay lại Hung Nô, chỉ có thể sa chân làm đạo tặc, lấy việc cướp bóc sinh sống, mà trộm cướp là trách nhiệm của quan phủ địa phương, là nội chính thuộc về các nước Tây Vực. Thứ hai, hắn chẳng thèm đi bắt mấy tên cường đạo.
Nhưng Vệ Kháng hiển nhiên không đồng ý với cách nghĩ của hắn, vì thế còn tranh cãi với Hoắc Khứ Bệnh, các thủ hạ trong quân đội đều khó xử, một người là con trai của Vệ Thanh Đại tướng quân, thân thiết với thái tử, còn là em họ của Hoắc Khứ Bệnh, một người là Phiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-dao/3100609/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.