Một buổi đi săn giải trí lại khép lại trong cảnh u ám, thê lương. Về quan nội hầu, thầy thuốc nói là Lý Cảm bị hươu đâm chết, Lý phu nhân vì kinh hãi quá độ nên ngã ốm liệt giường. Lưu Triệt chẳng còn hứng thú gì, vội vã dẫn bá quan văn võ từ cung Cam Tuyền quay lại Trường An.
Hoắc Khứ Bệnh trở nên trầm lặng khác thường, thường xuyên cả ngày không nói một câu nào.
Dòng máu tình thân, đối với tôi chỉ là một thứ xa xỉ, hắn từ nhỏ đã có, nhưng trước quyền lực và hoàng vị lại chịu không nổi một đòn. Tôi không biết phải làm sao để khuyên giải hắn, chỉ có thể yên lặng ngồi bên cạnh, hoặc ngầng đầu lên khi hắn xoay người đều có thể nhìn thấy tôi, biết bản thân không hề cô đơn một mình.
Mùa xuân năm Nguyên Sóc thứ sáu lặng lẽ kéo tới Trường An. Lúc giật mình nhận ra, hoa đào đã ngả hồng và liễu đã xanh, sắc xuân phơi phới.
Tôi và Hoắc Khứ Bệnh sánh vai đi dạo giữa rừng đào, hắn tiện tay ngắt một cánh hoa cài vào bên tóc mai của tôi, ghé miệng vào tai tôi hỏi: “Nàng muốn đi thăm con trai không?”
Tôi sững sờ trong chốc lát, hỏi với vẻ không dám tin: “Không phải ở trong cung?”
Hắn khẽ “ừ” một tiếng.
Vì một khi chuyện này bị lộ, không phải chỉ liên quan đến việc sống chết của chúng tôi, mà còn liên lụy đến đám người Cửu gia, cho nên tôi và Hoắc Khứ Bệnh một mực hiểu ngầm không bao giờ nhắc đến. Tôi quay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-dao/3100608/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.