Sáng ra, tiễn Hoắc Khứ Bệnh lên đường xong, tôi dọn về ở với Hồng cô. Hoắc phủ không có Khứ Bệnh, tôi không ở nổi, dù gì vợ không phải vợ, khách không phải khách, tư cách gì mà ở lì tại đấy?
Phủ có bao nhiêu người thì bấy nhiêu soi mói đàm tiếu, tôi chẳng muốn ứng phó với đủ loại theo dõi ngấm ngầm ấy. Trần thúc rất thông cảm với tâm tư của tôi, không ngăn cản nửa lời, chỉ phái mấy bộc phụ, tỳ nữ, đầu bếp và thị vệ đang phục dịch tôi tại Hoắc phủ đi theo. Lực lượng hùng hậu làm Hồng cô phải phì cười vì kinh ngạc.
Đi loanh quanh trong vườn một vòng, tôi vươn vai thỏa mãn: “Ở nhà mình vẫn là thoải mái nhất.”
Hồng cô thở dài: “Hoắc phủ thì sao?”
Tôi cười nói: “Khứ Bệnh có mặt thì là nhà, không có mặt thì không phải.”
Hồng cô đưa tay gạt giúp tôi những cành cây xòa ra trước mặt: “Muội gặp được Hoắc tướng quân cũng không biết rốt cuộc là may hay không may.”
Tôi nở nụ cười thật rạng rỡ, ghé mặt lại gần Hồng cô, tự trỏ mặt mình để bà xem: “Đây! Tỷ thấy không? Đây là cái gì? Sau này không được nói những lời như thế nữa.”
Hồng cô vội cười xòa: “Thấy rồi, thấy rồi.” Bà liếc mắt xuống bụng tôi: “Không biết đứa bé này tương lai sẽ giống cha hay mẹ? Nhưng giống bên nào thì cũng sẽ rất đặc biệt, miễn là đừng thừa hưởng những khía cạnh ghê gớm của hai người bằng không còn cho người khác đường sống được không?”
Trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-dao/3100599/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.