Chương trước
Chương sau
Có lẽ vì là cuối thu, thời tiết trở lạnh, tôi đột nhiên trở nên rất tham ăn, và cũng ăn được rất nhiều. Có lúc nhớ đến món ăn nào ngon, nữa đêm nhớ mãi không thể ngủ được. Hoắc Khứ Bệnh đặc biệt dặn nhà bếp buổi tối cũng phải thu xếp một đầu bếp có tay nghề trực đêm, để tôi nửa đêm có muốn ăn lúc nào cũng có thể ăn.

Mặc dù hắn nói nếu một mình tôi ngồi ăn thấy vô vị có thể gọi hắn dậy, nhưng ban ngày hắn phải đi thao tập trong quân doanh, rồi còn phải lên triều, tôi không muốn hắn quá vất vả, nên cố gắng lẻn ra ngoài một cách lặng lẽ nhất, ăn xong lại lọ mọ quay về. Hắn sớm đã quen với việc tôi quay ngang quay ngửa bên cạnh, lúc nào ra ngoài chỉ cần rón rén tay chân, nếu hắn ngủ say rồi thì rất ít khi phát giác được, nhưng lúc nào tôi quay lại, vì đã là cuối thu, người vừa mới chui vào chăn còn mang theo hơi lạnh, tuy tôi đã cố gắng không chạm vào hắn, song hắn vẫn nhận ra, bèn mơ màng ôm tôi vào lòng, truyền hơi ấm trên người mình sang cho tôi. Nhất cử nhất động của hắn đều là bản năng, chỉ là hành động trong tiềm thức, nhưng như thế lại càng làm cho tôi thấy cảm giác ấm áp trong lòng.

Từ khi nói sẽ cho tôi thời gian, Hoắc Khứ Bệnh cư xử khác hẳn trước đây, không còn mấy cử động hay lời nói có ý thăm dò tôi nữa, tôi thỉnh thoảng ngơ ngẩn thất thần, hắn cũng tuyệt đối không tức giận hay lục vấn như trước, mà chỉ lặng lẽ rời đi, cho tôi không gian để tự giải quyết.

Trước đây khi buồn, tôi từng nghĩ rằng ông trời hình như chưa bao giờ quan tâm đến tôi. Vừa sinh ra bị cha mẹ bỏ mặc đã đành, dù gì những thứ chưa có được cũng không có gì phải buồn vì mất đi. Nhưng ông trời lại cho tôi gặp gỡ cha, cho tôi được ôm ấp yêu thương trong vòng tay cha, nhưng đúng lúc tôi thực sự thành người, đang lưu luyến tận hưởng tình yêu của cha, thì lại tước đoạt hết mọi thứ trong một đêm. Bạn bè cùng vui đùa từ bé đều chết hết, người mà mình tôn kính ngưỡng mộ nhất thì ép chết cha của mình, tàn nhẫn không gì bằng.

Lưu lạc giữa sa mạc cát vàng mênh mang không hề khổ, khổ chính là ở trái tim thiếu nữ giữa kinh thành Trường An phồn hoa. Nếu nói lần gặp gỡ đầu tiên bên suối Nguyệt Nha chỉ là một cử động vô tâm của ông trời, thì sự trùng phùng trong thành Trường An lại trở thành một trò đùa cố ý. Năm ấy tôi từng chất vấn ông trời vô số lần, nếu không có duyên phận vì sao lại để chúng tôi gặp nhau, nếu đã gặp nhau vì sao lại để tâm nguyện của tôi không thành? Hình như ông trời muốn lấy việc làm khó dễ, giày vò tôi làm niềm vui thì phải.

Nhưng bây giờ, nằm trong lòng Hoắc Khứ Bệnh, ngắm vẻ mặt lúc ngủ của hắn, tôi nghĩ ông trời có thể mang hắn cho tôi, chính là đã chăm sóc đến tôi, mặc dù giữa chúng tôi vẫn còn khó khăn cản trở, thậm chí hắn không thể cưới tôi.

Tôi nắm lấy tay hắn, tuy hắn đang ngủ, nhưng cũng vô thức nắm lại tay tôi. Tôi khẽ nâng tay hắn lên hôn, chỉ cần chúng ta vẫn nắm chặt tay nhau, thì mặc cho chuyện gì đi nữa, chúng ta đều có thể vượt qua, dù ở đại mạc, hay Trường An, dù ở chiến trường hay hoàng cung, thậm chí là giữa sinh và tử.

Hoắc Khứ Bệnh tan triều quay về, tôi vẫn lười nhác quấn mình trong chăn ngủ.

Hắn vỗ trán, than thở: “Trước đây nghe mấy vị lão binh trong quân doanh bàn về phụ nữ, nói là con gái đợi gả chồng và đã lấy được chồng là hoàn toàn khác nhau, ta còn không tin, bây giờ thấy nàng thì thực sự tin rồi. Mặt trời đã sắp lặn về đằng Tây, nàng vẫn còn chưa dậy. Không đói à?”

Tôi bất động thu mình trong chăn: “Lúc nãy có ăn chút ít, liền cảm thấy mệt mỏi lười biếng, không muốn cử động tí nào.”

Hắn luồn tay vào cổ tôi, tôi rùng mình vì lạnh, vội vã nhích tránh, hắn lại định sờ cho tôi lạnh tiếp, tôi liền vùng dậy, hắn lấy xiêm áo giúp tôi: “Dậy đi! Nhất Phẩm cư mới ra mấy món ăn ngon. Triệu Phá Nô nói hương vị khá được, chúng ta đi ăn thử.”

Tôi nuốt nước miếng, lập tức lên tinh thần, hắn nhìn tôi, mặt méo xệch: “Bây giờ trong đầu nàng, ngoài ăn ra còn gì nữa?”

Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi trong giây lát, nhìn hắn đầy vẻ tình tứ: “Chỉ còn một thứ.”

Hắn chẳng nói gì, mỉm cười một lúc, rồi giọng trở nên rất dịu dàng: “Là gì?”

Tôi nghiêm túc nói: “Uống! Canh nấm đêm qua ngon lắm!”

Khuôn mặt đang tươi cười bỗng cứng đơ, Hoắc Khứ Bệnh giơ tay cốc trán tôi, ngán ngẩm nói: “Đi rửa mặt nhanh lên!”

Vừa vào tới Nhất Phẩm cư đã thấy Cửu gia, mình vận trường bào xanh nước biển, mộc mạc thanh khiết tựa như đợt tuyết đầu tiên trên núi. Cửu gia đang nghe Thiên Chiếu nói chuyện, môi nở nụ cười, trong vẻ ấm áp vẫn có nét gì đó sầu não.

Cửu gia nhìn thấy tôi, trong mắt liền thoáng nỗi đau, cùng lúc, trái tim tôi cũng se thắt, bất giác dừng bước, tiến không tiến, lùi cũng không lùi, tôi nhìn sang Hoắc Khứ Bệnh, hơi lo âu. Sắc mặt hắn tuy không dễ coi lắm, nhưng vẫn cười ấm áp nhìn tôi: “Nếu nàng không muốn ăn nữa, chúng ta có thể quay về.”

Nụ cười ấm áp của hắn khiến trái tim đang đau thắt của tôi từ từ giãn ra. Trốn tránh không phải là cách hay, tôi không thể cứ gặp Cửu gia là dẫn Hoắc Khứ Bệnh trốn vào bụi rậm, như thế không công bằng với Khứ Bệnh. Tôi nhìn Khứ Bệnh mỉm cười: “Muốn ăn.” Hắn nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt liền rực sáng.

Thiên Chiếu đứng dậy hành lễ với Hoắc Khứ Bệnh, Cửu gia cười nhạt mời chúng tôi ngồi xuống, Thiên Chiếu hỏi: “Tiểu Ngọc, muốn ăn gì?”Thiên Chiếu đứng dậy hành lễ với Hoắc Khứ Bệnh, Cửu gia cười nhạt mời chúng tôi ngồi xuống, Thiên Chiếu hỏi: “Tiểu Ngọc, muốn ăn gì?”

Tôi cười nói: “Khứ Bệnh nói dẫn muội đi ăn thử món mới, tên gọi là gì?” Ngoái đầu nhìn sang Hoắc Khứ Bệnh, hắn chau mày: “Quên không hỏi tên rồi, bỏ đi! Bảo bọn họ mang hết các món ăn mới ra mỗi món một đĩa.”

Tôi bĩu môi: “Chàng tưởng thiếp là heo chắc! Làm sao ăn hết được?”

Khứ Bệnh ra chiều kinh ngạc: “Trông biểu hiện của nàng mấy ngày vừa qua, nàng nghĩ ta còn có thể tưởng nàng là gì? Đương nhiên là nàng ăn hết rồi, sao mà không ăn hết chứ?”

Tôi nhăn mũi, “hừ” một tiếng, quay mặt đi không để ý đến hắn nữa.

Lúc bắt gặp đôi mắt đen thẫm khó hiểu của Cửu gia, mới hiểu rằng đối với huynh ấy, dáng vẻ tôi khi nói chuyện bình thường với Hoắc Khứ Bệnh là quá đỗi thân mật, mà kiểu vô ý thân mật thế này lại giống như một lưỡi dao sắc nhọn mà sáng loáng khiến huynh ấy tổn thương sâu sắc.

Tôi vội nhìn xuống, cúi đầu nhấc chén nước trên bàn, chậm rãi uống, tận dụng ống tay áo rộng để che đi biểu cảm trên mặt. Lúc này chỉ sợ vẻ mặt mình cũng giống như đao sắc, hễ bất cẩn sẽ làm tổn thương thêm một người, ít nhất thế này có thể làm cho một người vui vẻ, vẫn tốt hơn việc cả ba người đều đau khổ.

Một chiếc liễn bạc chạm hoa có nắp đậy được bưng lên, tiểu nhị vồn vã giới thiệu: “Trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa. Ngọt thơm đậm đà, dinh dưỡng bổ khỏe mạnh cho mùa thu.” Tiểu nhị vừa mở nắp liễn ra, mùi xộc lên, tôi không thấy hấp dẫn gì cả, ngược lại chỉ thấy ruột gan nhộn nhạo, vội nhoài ra ngoài cửa sổ nôn ói.

Tiểu nhị giật mình cuống cuồng bưng trà và khăn lau qua, Hoắc Khứ Bệnh khẽ vỗ lưng tôi, ánh mắt ngập tràn lo lắng: “Khó chịu ở đâu à?”

Tôi uống mấy ngụm nước trà, cảm thấy đỡ đi nhiều: “Không biết nữa, chỉ đột nhiên cảm thấy buồn nôn.”

Cửa gia ngồi bên cạnh mặt bỗng tái xanh, nỗi tuyệt vọng thoáng hiện trên vầng trán, lên tiếng dặn tiểu nhị: “Mang hết các món tanh béo đi, pha ấm trà mới, cho thêm chút trần bì vào trà.”

Hoắc Khứ Bệnh đỡ tôi ngồi xuống: “Đỡ hơn nhiều chưa? Muốn ăn gì không? Hay là muốn đi tìm thái y?”

Cửu gia chằm chằm nhìn tôi một lúc lâu, chợt nói: “Để ta xem mạch cho muội.”

Tôi nhìn Hoắc Khứ Bệnh ra ý dò hỏi, hắn cười nói: “Ta nhất thời quên mất ở đây có một vị y sư y thuật cao siêu.”

Cửu gia đặt nhẹ tay lên cổ tay tôi, mấy đầu ngón tay còn lạnh hơn cả băng hàn. Tuy Cửu gia đã hết sức kiểm soát, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự run rẩy khẽ khàng ở từng ngón tay.

Bắt mạch mất một lúc lâu, Hoắc Khứ Bệnh không kiềm chế được nữa, nôn nóng hỏi: “Sao rồi?”

Cửu gia chậm rãi rút ngón tay lại, mỉm cười, nhưng là một nụ cười rất đỗi u ám thê lương: “Chúc mừng Hoắc tướng quân, tướng quân sắp được làm cha rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh sững sờ một lúc rồi túm cánh tay Cửu gia, mừng rỡ như không dám tin là thật: “Huynh vừa nói gì?”

Cửu gia quay mặt nhìn ra cửa sổ, khóe môi run run, muốn trả lời câu hỏi của Hoắc Khứ Bệnh, nhưng giọng nói lại nghẹn ở cổ họng.

Thiên Chiếu đẩy Hoắc Khứ Bệnh ra, lạnh lùng nói: “Cửu gia nói Hoắc tướng quân sắp được làm cha rồi.” Đoạn quay sang khẽ nói với Cửu gia: “Cửu gia, chúng ta về nhà thôi!”

Cửu gia vẫn nhìn ra cửa sổ, khẽ gật đầu. Một người luôn trọng lễ nghĩa như huynh ấy mà hoảng loạn đến nỗi một tiếng “cáo biệt” không nói, đầu cũng không ngoảnh lại, cứ thế bỏ đi.

Hoắc Khứ Bệnh vui mừng khôn xiết, cười ngây ngô nhìn tôi. Tôi thì thần người ra. Tuy có phần đột ngột, nhưng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nếu đặt trong hoàn cảnh khác, đổi thành thời gian khác, chắc tôi sẽ hớn hở không nói nên lời, nhưng hôm nay… tôi sờ vào cổ tay mình, nơi ấy vẫn lành lạnh.

Hoắc Khứ Bệnh thình lình nhấc bổng tôi lên, rảo bước ra ngoài, tôi bật kêu: “Á, chàng làm gì thế?”

Chỉ tích tắc, cả Nhất Phẩm cư lặng ngắt. Ai nấy đổ dồn mắt về phía chúng tôi. Tôi xấu hổ vùi mặt vào ngực hắn, chỉ hận mình không thể lập tức biến mất. Hoắc Khứ Bệnh không buồn để ý, hoặc là trong mắt hắn những người này căn bản không hề tồn tại. Hắn ôm tôi lên xe ngựa, dặn người hầu đang kính cẩn đứng đợi bên ngoài: “Lập tức quay về phủ mời thái ý giỏi nhất đến.”

Tôi túm lấy cánh tay hắn: “Không cần! Đây là chuyện của chúng ta, thiếp muốn mọi sự yên ả. Mời thái y xong, chắc chắn sẽ rầm rĩ, mà chẳng phải chỉ trong cung mới có y sư giỏi.”

Hoắc Khứ Bệnh giậm chân, gọi người hầu lại: “Ta vui quá nên không nghĩ kỹ được, nhưng mà…” Hắn cười nắm lấy tay tôi: “Bây giờ ta thực sự rất muốn hét vang, ta sắp có con trai rồi.”

Niềm vui của hắn lây sang tôi, tôi mỉm cười ngả vào vai hắn, bỗng nghĩ ra, bèn véo hắn một cái: “Ý chàng là gì? Nếu là con gái, chàng sẽ không vui sao?”

Hắn vội lắc đầu: “Vui, đều rất vui, nếu là con trai, ta có thể dạy nó cưỡi ngựa, dạy nó đi săn, nếu là con gái cũng rất vui, có một Tiểu Ngọc nhi, ta làm sao có thể không vui được? Con trai con gái ta đều muốn hết, sinh thêm vài đứa, sau này chúng ta có thể lập một đội thúc cúc, cha con một đội, bảo đảm sẽ đá cho đối phương tan tác tả tơi, cho họ thua sạch cả quần luôn ấy.”

Tôi nghe mà trợn mắt há mồm: “Chàng tưởng thiếp là lợn nái mắn đẻ chắc?”

Hắn dương dương tự đắc: “Chẳng dám khẩn cầu, chỉ là ước vọng.”

Tôi muốn véo hắn, nhưng nghĩ người này da dày, véo cũng không xong. Ra vào chiến trường còn chẳng hề chớp mắt trước mưa tên hay đao thương, tôi ra tay chút xíu thế này chỉ tổ gãi ngứa cho hắn, tốt nhất đừng lãng phí sức mình làm gì. Thấy tôi nhăn mũi nhắm mắt, giọng hắn bỗng đổi ra căng thẳng: “Ngọc nhi, nàng thấy khó chịu ở đâu?” Tôi không trả lời, im lặng tựa vào vai hắn. Hoắc Khứ Bệnh cuống cuồng, hét ra bên ngoài: “Mau đi nhanh về phủ!” Nói xong lại bổ sung: “Không được xóc nảy rung lắc!”

Tiếng roi của phu xe vang lên cụt lủn, chắc vừa định quất ngựa lại thôi, đánh xuống chỗ khác, cất tiếng cung kính hỏi: “Ý của tướng quân là đi nhanh hơn hay đi chậm lại? Nếu đi nhanh sẽ hơi xóc hơi lắc đấy!”

Tôi không nhịn được toét miệng cười, Hoắc Khứ Bệnh giờ mới hiểu ra, bèn đập nhẹ xuống tay tôi: “Nàng bây giờ toàn dùng tiểu xảo để chỉnh ta.”

“Thì tại thiếp đánh không lại chàng mà. Sau này thiếp cũng chỉ biết dùng những ngón tinh ranh ấy thôi.” Tôi bưng miệng cười ngất: “Bây giờ còn có một con tin nằm trong người thiếp, xem chàng còn dám bắt nạt thiếp không?”

* * *

Tôi không biết người ta mang thai thì như thế nào, chứ tôi trừ việc không ngửi nổi các món mặn và ngậy, thì mọi thứ đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn, lúc mới đầu trong người cứ uể oải, đến giờ đã giống hệt như ngày trước. Ăn rất khỏe, ngủ rất ngon, nếu không có ánh mắt nghiêm khắc của Hoắc Khứ Bệnh luôn nhắc tôi nhớ rằng bây giờ tôi không chỉ chịu trách nhiệm cho riêng bản thân mình, thì có thể tôi sẽ thêm một câu là, chơi rất vui.

Vừa mới đến gần giá đu, Hoắc Khứ Bệnh đã gọi to sau lưng: “Ngọc nhi.” Tôi đành xoay người bỏ đi.

Mãi mới có một ngày đông nắng ấm, vừa mở mắt dậy liền nói: “Chúng ta ra ngoài thành cưỡi ngựa.” Hoắc Khứ Bệnh còn chưa mở mắt, đã nói ngay: “Đừng quên thân phận hiện giờ.” Thân phận? Không phải chỉ là trong bụng có thêm một đứa bé sao? Có gì ghê gớm đâu. Huống hồ bây giờ còn chưa thấy rõ cái gì cả.

Nói như Hồng cô, đàn bà cần học cách mắt nhắm mắt mở, bởi vì nếu cứ nhìn chằm chằm vào một người đàn ông, cuối cùng kết quả sẽ không phải là buộc được người đàn ông ấy bên mình, mà thường là người đàn ông ấy sẽ trốn ra chỗ nào không có ánh mắt kia, và tự xây dựng một tổ ấm nhỏ khác.

Nhưng nếu một người đàn ông lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào một người đàn bà thì sao? Hồng cô nghe tôi hỏi vậy, sửng sốt hồi lâu mới đáp, thế thì cô ta nên mừng thầm, vì như thế tức là hắn không còn thời gian nhìn ngó người phụ nữ khác nữa. Tôi thấy rất khó hiểu, không công bằng, rất không công bằng.

Buổi tối tôi đem những lời Hồng cô nói, chỉ là đổi thứ tự nam nữ ngược lại, kể cho Hoắc Khứ Bệnh nghe: “Đàn ông cần học cách mắt nhắm mắt mở, không phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào một người đàn bà. Nếu nhìn cô ta quá chăm chú, cuối cùng kết quả sẽ không phải là…” Tôi ra sức ám chỉ với hắn, rằng hắn cần xem xét lại hành vi gần đây của mình.

Hoắc Khứ Bệnh đang ngồi xem bản đồ Hung Nô, nghe xong cũng không buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói với vẻ dửng dưng: “Chẳng ai dám liều mạng thế, mà ta cũng không cho nàng cơ hội đâu.”

Tôi hậm hực hừ một tiếng, nhìn trái nhìn phải, nhìn trước nhìn sau, đi hết phòng trong lại ra phòng ngoài, đi từ phòng ngoài vào phòng trong, vẫn không tìm thấy thứ gì có thể chơi được trong phạm vi cho phép. Hoắc Khứ Bệnh thở dài, chống cằm nhìn tôi: “Thực sự buồn chán đến thế sao?”

Tôi mím môi gật gật đầu: “Đám nữ tỳ thân cận làm theo lời Trần thúc, bây giờ ai nấy giám sát thiếp, không cho thiếp làm gì cả. Hồi trước có thể cùng Khinh Vũ hay Tâm Nghiễn bịt mắt bắt dê, còn có thể cùng chàng ra ngoài cưỡi ngựa đi săn rồi leo núi, bây giờ cái gì cũng không được động vào, chàng nói xem thiếp còn có thể làm gì?”

Hắn nói với vẻ khổ não: “Đúng là không được làm gì cả nhỉ. Thế thiên hạ chèo chống qua giai đoạn này thế nào?”

“Lão bà mà chàng mời đến nói, mang thai đợi ngày sinh là điều phụ nữ nên và cần làm nhất, còn cần phải làm gì nữa? Đương nhiên là phải ăn nhiều ngủ nhiều, nghỉ ngơi nhiều, chuyên tâm nuôi dưỡng cho bụng to ra, sau đó sinh con thôi.” Hai bàn tay tôi đặt trên bụng vẽ một quả cầu phồng lên.

Nghe xong, Hoắc Khứ Bệnh bật cười, vẫy tay gọi tôi lại, ôm tôi ngồi lên đùi hắn: “Ta không biết nàng lại chán chường thế này, sau này ta sẽ dành thêm thời gian chơi với nàng, ừm…” Hắn nghĩ ngợi trong giây lát: “Thế này đi! Nàng từng đọc không ít sách binh pháp, còn ta lại rất ít đọc binh pháp, chúng ta sẽ ngồi thảo luận binh pháp trên sa bàn này, mỗi người chiếm giữ một địa bàn, sau đó tấn công lẫn nhau.”

Bao bực bội trong lòng tan biến ngay, tôi vỗ tay cười: “Chỉ như thế thì chưa đủ kích thích, chúng ta cá cược nữa đi.”

Hoắc Khứ Bệnh cọ cằm vào trán tôi: “Chiều ý nàng vậy. Nàng đem bán hết chỗ làm ăn rồi rốt cuộc còn có bao nhiêu của nả? Mấy hết sạch thì cũng đừng có khóc đấy.”

Tôi cười nói: “Đừng tưởng được người Hung Nô coi là chiến thần bất bại thì sẽ thắng được thiếp nhé! Thứ nhất, người Hung Nô không hiểu chàng bằng thiếp. Thứ hai, chúng ta lấy địa vực của người Hung Nô làm nơi tác chiến, thiếp tận dụng được sự hiểu biết của mình về địa hình và khí hậu nơi đây, chàng không thể so bì được. Thứ ba, đừng quên ví dụ của Triệu Quát, lý luận suông và đánh trận thực tế dẫu sao cũng là hai chuyện khác nhau, nếu không sẽ không có chuyện danh tướng một thời như Triệu Xa lại đuối lý trước đứa con trai chỉ biết thêu hoa trên gối.”

Hoắc Khứ Bệnh trở nên nghiêm túc: “Lý do cuối cùng không vững rồi. Triệu Xa năm đó tuy đuối lý trước Triệu Quát, nhưng vẫn hiểu con trai mình căn bản không đánh thắng được mình. Cho dù kết quả thế nào đi nữa, trong lòng ta tự biết rốt cuộc ai thắng ai thua. Hai lý do trước thì đích thực có lý.” Hắn ủ hai tay tôi vào lòng bàn tay mình, ghé vào tai tôi thấp giọng nói, “Trên đời này, chỉ với nàng là ta chưa bao giờ có ý định đề phòng, thậm chí từ đầu đã mong nàng có thể bước vào trái tim ta. Nói ra cũng thấy kỳ quặc, từ bé ra vào cung đình, thật ra ta là người có tính cảnh giác dè chừng rất cao, nhưng lại biết là nàng xứng đáng để ta đánh đổi cả trái tim mình, mà trực giác của ta không hề sai.”

Tôi chợt thấy cay cay sống mũi, nghiêng đầu hôn lên mặt hắn, tựa vào vai hắn trầm mặc một hồi lâu, cười hỏi: “Chàng làm thế này cũng là một dạng kế sách tấn công trái tim, trận chiến còn chưa bắt đầu mà đã làm suy yếu ý chí chiến đấu của đối phương, muốn để thiếp lát nữa nương tay à?”

Hắn phá lên cười: “Nàng nói thế không phải là muốn chừa sẵn đường lui à? Lát nữa dù có thua, cũng có thể viện lẽ không muốn thẳng tay, lại được danh tiếng là người nhân nghĩa, lưu lại vốn liếng cho lần sau tái chiến.”

Hai tay cáo già đều nở nụ cười hồn nhiên, dáng vẻ hết sức chân thành thẳng thắn. Tôi tiện tay rút ra một mảnh vải trắng, nhấc bút viết tiền đặt cược, Khứ Bệnh liếc qua bật cười, cũng cầm bút, viết xuống bên cạnh số tiền đặt cược gấp đôi.

* * *

Mặc dù quân chủ lực Hung Nô đã tháo chạy rất xa khỏi Mạc Bắc, nhưng vẫn chưa từ bỏ việc lấn chiếm biên cương Hán triều. Vào cuối thu, hơn một vạn kỵ kinh Hung Nô xâm nhập khu vực Định Tương, Hữu Bắc Bình, giết chết hơn một nghìn người dân ở biên giới Hán triều.

Lưu Triệt cân nhắc kỹ càng, cuối cùng quyết định phái đại quân viễn chinh Mạc Bắc, tiêu diệt triệt để quân đội của Hung Nô.

Hoắc Khứ Bệnh ngày càng bận rộn, nhưng bận đến đâu đi nữa, hắn vẫn luôn cố gắng dành thời gian cho tôi. Nếu việc có thể thương thảo tại phủ thì hắn sẽ thương thảo ở phủ, đám tùy tướng thủ hạ của hắn đã trở thành khách quen trong phủ.

Bụng tôi chưa lộ rõ, trong phủ ngoài ba bốn lão bà hầu cận đáng tin cậy, những người khác đều không biết tôi mang thai. Gần đến cuối năm, Khứ Bệnh vì chuyện vui này nên căn dặn mọi người nhất định phải ăn mừng vui vẻ, ai ai cũng được trọng thưởng, cả phủ đều dào dạt không khí hoan hỉ, kẻ hầu người hạ tíu tít vào ra trang trí phủ đệ, hết sức tưng bừng.

Trò chơi luận chiến sa bàn của tôi và Hoắc Khứ Bệnh cũng rất thú vị, lúc đó tôi chỉ nhớ là mình hiểu hắn, mà quên mất hắn cũng thừa hiểu tôi, nên tôi làm gì có ưu thế nào, mười ván thì bảy ván đều thua hắn, nếu thực sự đang ở chiến trường, thì trước khí thế đó, chắn chắn tôi thua toàn diện.

Về sau tôi nảy ra một ý, không tỷ thí với thân phận của mình nữa, mà đặt mình vào Y Trĩ Tà, tỉ mỉ nghiền ngẫm binh lực xem Y Trĩ Tà sẽ bố trí thế nào, sử dụng ra sao, lại vận dụng sự thành thạo về địa thế và khí hậu của mình, nghĩ đủ mọi cách để kiềm chế và làm hao tổn binh lực của Hoắc Khứ Bệnh, khiến Hoắc Khứ Bệnh phải gật gù tán thưởng.

Chúng tôi tác chiến ngang dọc nghìn dặm trên chiếc sa bàn nho nhỏ, gần như đã đánh khắp Đế quốc Hung Nô. Bản đồ do Hán triều vẽ có chút sai lệch, sau mỗi lần thuận chiến, tôi đều cẩn thận chú thích những chỗ bị sai cho Hoắc Khứ Bệnh biết, hắn cũng rất hiếu học, thường xuyên kiểm chứng lại, hỏi rất nhiều lần về khí hậu, phong tục tập quán địa phương, đến khi thuộc lòng mới thôi.

Đám văn nhân bên ngoài chỉ nhìn thấy Khứ Bệnh thắng lợi liên tục, nhưng công lao hắn âm thầm bỏ ra nghiêm cứu thế này thì có mấy người biết? Từ Lý Quảng đến Công Tôn Ngao, các tướng quân khác vừa mới dẫn quân ra trận đã lạc đường, nhưng Khứ Bệnh thường xuyên tự mình thâm nhập, một mình dẫn quân tung hoành trong địa bàn của Hung Nô, rồi tổ chức tấn công bất ngờ. Một người Hán sinh ra và lớn lên trong thành Trường An muốn quen thuộc với địa hình của Tây Vực và các nước Hung Nô, cần phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và nỗ lực?

Hoắc Khứ Bệnh cùng tôi xem đám người hầu treo đèn lồng, tôi cười chỉ vào chữ trên chao đèn: “Hình như chàng đã thua cả phủ đệ cho thiếp rồi nhỉ? Chữ ‘Hoắc’ kia không phải nên đổi thành chữ ‘Kim’ sao?”

Hắn cười ôm lấy tôi từ sau lưng, cằm đặt trên cổ tôi cọ cọ, thản nhiên cười: “Được thôi! Tiện thì thay luôn cả biển đề trước cổng phủ, đổi thành Kim phủ. Tiền của nàng cũng thua mất khá nhiều rồi, số tiền còn lại chắc vẫn đủ nuôi sống người trong phủ chứ?”

Kẻ hầu người hạ xung quanh, ai cúi đầu vẫn cúi đầu, ai ngẩng đầu vẫn ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào một điểm, dường như chỉ tập trung làm việc, không nhìn thấy bất kỳ việc gì khác.

Tôi từ lâu đã bị Hoắc Khứ Bệnh huấn luyện thành kẻ mặt dày mày dạn, đặc biệt là trong phủ này, càng ngày càng quen với việc để hắn ôm ấp. Con người này muốn làm việc gì, tuyệt đối sẽ không vì người khác có mặt hay không mà kiêng dè. Tôi hẩy tay hắn ra, bĩu môi cười: “Sau này người của Hoắc phủ hễ ra ngoài là sẽ bị người ta nhận ra ngay.”

Hắn hỏi với vẻ thờ ơ: “Vì sao?”

Tôi quay người lại nhìn hắn, bắt chước bộ dạng của mấy người hầu, đảo hai tròng mắt vào sát nhau, nhìn chằm chằm vào một điểm: “Ai này đều lé mắt thế này, không phải dấu hiệu nhận biết quá rõ sao?”

Hoắc Khứ Bệnh liếc đám người hầu đang làm việc xung quanh, lại nhìn tôi, giơ tay véo mũi tôi rồi hôn một cái lên mắt tôi, bật cười: “Nàng đừng có học kiểu mắt lé như thế.”

Trần An Khang và Triệu Phá Nô vừa nói chuyện vừa đi đến, đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Trần An Khang chắc đã nghe đồn đại đủ chuyện về tôi và Hoắc Khứ Bệnh, khả năng tiếp nhận rõ ràng cao hơn hẳn Triệu Phá Nô, nụ cười tuy có hơi gượng gạo, nhưng sắc mặt vẫn bình thường. Triệu Phá Nô thì cúi gằm đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày mình. Trông bộ dạng đó của gã, chút xấu hổ vốn có chợt biến mất hết, tôi thì thào “Thêm một người lác mắt” rồi phì cười, đáp lễ họ, vừa cười vừa nhanh chóng rời đi, Hoắc Khứ Bệnh ở sau lưng cũng cố kiềm tiếng cười, liên tục ho hắng mấy tiếng mới nói: “Bọn họ đều đã đợi ở trong thư phòng rồi, chúng ta qua đấy thôi!”

* * *

Năm Nguyên Thú thứ tư, đầu hạ. Trời vào hè đã nóng hầm hập.

Cả triều đình Đại Hán đều sôi sục khí thế, muốn đánh thẳng vào sào huyệt Hung Nô. Các võ tướng, dù già hay trẻ, dù chức cao hay chức thấp, ai nấy đều xung phong đi trước, hy vọng có may mắn tham gia vào cuộc chiến tranh có quy mô lớn nhất, hành quân xa nhất trong lịch sử Hán triều, phấn đấu vì sự huy hoàng của Đế quốc Đại Hán, cũng như để lưu lại tên tuổi mình trong sử sách.

Lưu Triệt cân nhắc kỹ càng, rồi quyết định tung ba mươi vạn quân ra tái ngoại đập tan binh lực của thiền vu Hung Nô và Tả hiền vương. Lệnh cho Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh làm thống soái, mỗi người dẫn mười lăm vạn binh mã, chia làm hai đường thâm nhập lãnh địa Hung Nô.

Để đảm bảo thắng lợi, đề toàn quân trên dưới đoàn kết một lòng, thuộc hạ của Vệ Thanh đều là những tướng lĩnh có tuổi đã nhiều lần theo ông ra trận, còn thuộc hạ của Hoắc Khứ Bệnh cũng toàn là tướng lĩnh trẻ tuổi thân cận. Lý Cảm khẩn nài được theo phụ thân và Vệ Thanh ra trận, nhưng Lưu Triệt không chấp thuận, vì thế Lý Cảm coi như phải bỏ lỡ chiến dịch lần này.

Hoắc Khứ Bệnh biết tin, liền xin Lưu Triệt cho Lý Cảm làm phó tướng của hắn, để nếu hắn gặp chuyện bất trắc, Lý Cảm có thể thay hắn chỉ huy quân đội. Hành động của Hoắc Khứ Bệnh khiến bọn Lý Cảm rất bất ngờ, ngay cả tôi vốn đã quen với thói xử sự khác thường của hắn cũng phải ngạc nhiên.

“Khứ Bệnh, chàng không sợ Lý Cảm sẽ không tuân lệnh chàng hoặc ngấm ngầm chơi khăm à?” Chiến trường vốn đầy rẫy hiểm nguy, nghĩ đến việc Lý Cảm theo sát bên hắn, tôi càng thấy bất an.“Ngờ vực thì đừng dùng, đã dùng thì đừng ngờ. Lý Cảm có tố chất chiến binh, không dùng tiếc lắm! Chúng ta ngấm ngầm đấu đá trong thành Trường An là một chuyện, nhưng trên chiến trường, đối mặt với Hung Nô lại là một chuyện khác, Lý Cảm là một đại trượng phu, quốc gia thiên hạ, nặng nhẹ nhanh chậm, tự hắn sẽ phân biệt được rõ ràng. Ngọc nhi, nàng đừng lo, Hoắc Khứ Bệnh này đã bao giờ nhìn lầm người chưa?”

Hoắc Khứ Bệnh nói với vẻ tự tin. Nghĩ ngợi chốc lát, tôi cũng cảm thấy có lý, đành chọn cách mù quáng tin tưởng khả năng nhìn người của Hoắc Khứ Bệnh, đồng thời lại thấy tự hào hơn lên. Hắn khen Lý Cảm là đại trượng phu, song bản thân hắn lại chính là đại trượng phu trong các đại trượng phu, mạnh dạn trọng dụng kẻ địch, cũng không hề so đo việc Lý Cảm có thể nhờ chiến công này mà tương lai được thăng quan tiến chức, quay lại đối phó với mình. Nếu tấm lòng và hoài bão của hắn không lớn hơn hẳn Lý Cảm, làm sao hắn có thể thấu hiểu được tâm tư của Lý Cảm? Và làm sao có thể dung nạp Lý Cảm?

Bận rộn chuẩn bị một thời gian, mọi việc đều đã xong xuôi, chỉ đợi ra trận. Chiến dịch lần này có mặt Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Công Tôn Hạ, Lý Quảng, Triệu Phá Nô, Lộ Bác Đức và nhiều tướng lĩnh kiệt xuất khác, có thể nói toàn bộ các tướng lĩnh ngôi sao kiệt xuất của Hán triều đều tụ hội. Tư Mã Tương Như, một trong hai vị tư mã nổi tiếng của Hán triều, cũng theo quân lên đường, những người viết văn thì dùng ngòi bút của mình viết về sự tỏa sáng lấp lánh của các ngôi sao tướng lĩnh Hán triều trên bầu trời Hung Nô.

“Sáng sớm ngày mai sẽ đi rồi, mai mau đi nghỉ đi!” Tôi khuyên.

Hoắc Khứ Bệnh trườn lên bụng tôi nghe ngóng: “Nó lại động đậy kìa.”

Tôi cười nói: “Càng ngày càng nghịch, ban đêm toàn bừng tỉnh vì bị nó đạp, chẳng lẽ nó không cần ngủ sao?”

Hắn thì thào: “Hài nhi ngoan, đừng bắt nạt mẹ của con, nếu không cha sẽ không thương con nữa. Đợi chào đời rồi, con muốn đá đạp thế nào cũng được.”

Tôi cười đẩy hắn ra, quay ra thổi tắt nến: “Ngủ thôi!”

Hắn ôm lấy tôi, rất lâu không có động tĩnh gì, đúng lúc tôi tưởng hắn đã ngủ, giọng hắn bỗng vang lên: “Ngọc nhi, xin lỗi nàng, để nàng một mình ở lại thành Trường An. Lần này đường sá xa xôi, có nhanh cũng phải mất ba bốn tháng.”

Tôi nắm tay hắn: “Yên tâm đi! Tính cách của thiếp chàng còn không biết chắc? Lẽ nào vẫn còn lo thiên hạ bắt nạt thiếp? Huống hồ trong phủ có Trần thúc, trong cung có hoàng hậu nương nương, chàng cứ chú tâm đánh đuổi Hung Nô đi! Y Trĩ Tà không dễ đối phó đâu.”

Hắn lần nhẹ tay lên bụng tôi: “Đã sắp bốn tháng rồi, sao thân hình vẫn không đẫy đà hơn nhỉ?”

Tôi cười nói: “Thế còn không tốt à? Y sư cũng nói thiếp chưa lộ bụng, nhưng sắp béo phì lên ngay thôi.” Tôi rúc đầu vào lòng hắn, buồn bực nói: “Thảm rồi, lúc chàng quay về, chắc là lúc trông thiếp xấu xí nhất. Thiếp sẽ phải tránh mặt chàng, đợi sinh con xong rồi chúng ta hẵng gặp nhau.”

Hắn phá lên cười: “Ta thấy nàng bỏ rất ít thời gian công sức cho việc trang điểm làm đẹp, còn tưởng nàng không quan tâm. Không phải sợ, nắng đại mạc rất độc, lại khô nóng, đến lúc đấy ta cũng cháy sạm như bùn đen thôi, nếu nàng không chán ghét ta, ta cũng không chán ghét nàng.” Hắn khẽ thở dài, hôn tôi: “May mà chỉ có bốn tháng, ta vẫn còn có đủ thời gian quay về xem con chào đời, nếu không ta lo sốt vó mất.”

“Quay về cũng không được xem con sinh ra. Nam nhân không được ngồi cạnh chỗ chửa đẻ. Ai cũng bảo đàn bà sinh con ô uế, sợ dính phải vận đen, cho nên đàn ông đều chỉ đợi ở bên ngoài.”

Hắn “hừ” một tiếng khinh thường: “Người mình yêu thương sinh con cho mình, vận đen ở đâu ra? Trong phòng sản toàn vận may mới đúng. Đến lúc đấy ta nhất định sẽ trông sát bên cạnh giường nàng.”

Tôi thấy ấm lòng vô cùng, nhưng cũng hơi chua xót. Sao tôi nỡ để cho hắn đi chứ? Sao tôi lại không muốn hắn ở bên cạnh chứ? Sao tôi có thể không lo lắng chứ? Nhưng tình yêu không nên trói buộc nhau, trước khi gặp nhau, chúng tôi mỗi người đều là cánh chim đơn độc bay lượn, sau khi hai người ở bên nhau, không phải là làm đối phương bay chậm lại, hoặc là bay thấp xuống cùng mình, mà nên bắt chước chim liền cánh trong truyền thuyết, kéo cho nhau bay càng cao hơn, đồng hành cùng đối phương, biến tâm nguyện và mộng tưởng thành hiện thực. Cho nên phải để hắn yên tâm lên đường, để hắn biết tôi có thể tự chăm sóc thật tốt cho mình và đứa con chưa ra đời của chúng tôi.

Đợi ngấn lệ khô đi, tôi cười giọng nhẹ tênh: “Chàng tưởng thiếp sẽ bỏ qua cho chàng chắc? Nghe nói sinh con rất đau, đặc biệt là con đầu lòng, thiếp nhất định sẽ bắt chàng xem, lúc đau quá mức có khi còn cắn chàng mấy phát, để đau thì cùng đau.”

Hắn “ừm” một tiếng: “Nếu đau thì cùng đau, vui thì cùng vui.”

Nhớ ra ngày mai hắn phải lên đường sớm, tôi đành giả vờ buồn ngủ, che miẹng ngáp, Hoắc Khứ Bệnh liền nói: “Chúng ta ngủ thôi!”

Tôi nhắm mắt lại, nghe hơi thở của hắn đều đặn dần.

Mở mắt ra, ngây ngốc ngắm nét mặt nhìn nghiêng của hắn. Khứ Bệnh, chàng nhất định phải bình an quay về, nhất định!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.