Xe ngựa dừng lại trước cửa Lạc Ngọc phường lần nữa, tâm trạng tôi đã khác trước, lần này tôi bước vào Lạc Ngọc phường với tư cách chủ nhân.
Sáng sớm, lúc mới biết sự sắp đặt của Thạch Thận Hành, tôi thậm chí còn hoài nghi có phải y cố ý trêu chọc tôi không, nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của y, tôi không nhận ra chút ác ý nào.
Cửu gia thấy tôi nhìn Thận Hành chằm chằm, bèn cười nói: “Cô yên tâm đi đi! Chuyện này là lão Ngô đề nghị với Thận Hành, chắc hẳn đã báo cho Hồng cô rồi, sẽ không làm khó cô đâu.” Lại nói với Thận Hành: “Lão Ngô mấy năm nay, ngày càng giỏi thói lươn lẹo.”
Thận Hành chỉ khom người, Cần Ngôn lại tỏ vẻ hơi bực mình, Thiên Chiếu vừa uống trà vừa khề khà nói: “Mấy năm nay hắn cũng vất vả lắm, ôm một bụng khổ cực mà không nói được.”
Tôi còn đang nghĩ lại chuyện sáng sớm, tùy tùng của Ngô gia đã nhanh chân đến đập cửa. Cửa lập tức mở ra, Hồng cô trang điểm lộng lẫy, nụ cười như hoa, hành một lễ vấn an Ngô gia và tôi. Tôi vội bước tới đỡ bà ta dậy: “Hồng cô đừng trách muội được không? Muội cũng thật không lường được chuyện sẽ thế này.”
Hồng cô cười nói: “Ta đâu phải người hồ đồ, hôm nay ta vẫn có thể ăn mặc lộng lẫy đứng chân trong thành Trường An, có gì mà phải oán nào?”
Ngô gia nói: “Sau này hai người phải giúp đỡ nhau quản lý phường hát này cho tốt, ta còn phải xem các tiệm khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-dao/3100539/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.