Ở thành Đôn Hoàng, sau khi trả đủ tiền, tôi được một đoàn buôn đồng ý dẫn theo cùng về Trường An.
Tôi mang theo toàn bộ gia tài chen chúc với bốn người khác trên xe ngựa. Gọi là toàn bộ gia tài, chẳng qua chỉ có một bộ váy Lâu Lan là đáng giá.
Cha từng kể cho tôi rất nhiều về cảnh vật Trường An, tôi cũng từng vô số lần tưởng tượng về Trường An, nhưng khi tận mặt nhìn thấy nó, tôi vẫn bị chinh phục trước vẻ hùng vĩ trang nghiêm ấy. Dùng mắt áng chừng con đường đang đi, đại khái rộng khoảng mười lăm trượng, mặt đường có hào nước chia thành ba làn, làn đường ở giữa rộng sáu đến bảy trượng, hai bên rộng khoảng bốn trượng. Lúc mới vào thành, hán tử đánh xe nói với tôi đầy vẻ tự hào, rằng làn ở giữa là ngự đạo dành cho thiên tử Đại Hán, hai bên thì để quan lại và dân thường đi lại.
Trải hết tầm mắt là những phủ đệ lộng lẫy, san sát nối tiếp nhau, mái hiên tưởng chừng như nối liền đến tận chân trời, hai bên con đường rộng rãi trồng các loại cây như hòe, du, tùng, bách, rậm rạp tươi tốt, cành lá sum suê, tăng thêm nét đẹp dịu dàng cho tòa hoàng thành.
Tôi ôm bọc đồ của mình, mải miết đi dọc con đường, chìm đắm trong cảm giác hưng phấn của người lần đầu đến Trường An. Mỗi góc nhà, mỗi cây cầu đều khiến tôi cảm thán không thôi, tôi nghĩ mình bắt đầu hiểu được tình cảm của cha rồi, một người từ bé đã nhìn quen sự phồn hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-dao/3100537/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.