Rời khỏi hồ Khúc Giang, Tô Mạch Ức lấy dây cương từ tay thị vệ, xoay người lên ngựa, phóng nhanh.
Diệp Thanh theo sát phía sau, nói từ xa: “Đại nhân đừng vội, thuộc hạ đã phái nha dịch đi trước. Nhưng mà……”
“Nhưng mà cái gì?!” Tô Mạch Ức hỏi, không hề quay đầu lại.
“Nhưng mà hữu dực trung lang tướng Hạ Hoàn của Kim Ngô vệ dẫn người bao vây Thanh Nhã cư, lấy danh nghĩa là bắt loạn tặc để đem Lâm lục sự đi, ta sợ bọn họ không thể ổn định cục diện.”
“Cái gì?!” Tô Mạch Ức sửng sốt, thắt chặt dây cương. Vó ngựa giơ lên, bùn tuyết bắn tung tóe.
“Hoàng thượng đã ra lệnh à?” Hắn hỏi.
“Không phải hoàng thượng,” Diệp Thanh nói: “Nếu thật sự là lệnh của hoàng thượng, bọn họ đã đưa ra thánh chỉ, chúng ta tuyệt đối không dám ngăn cản.”
“Có người điều động cấm quân ư?” Tô Mạch Ức không thể tin được.
Diệp Thanh suy nghĩ rồi nói: “Cũng không hẳn là điều động, bản thân Kim Ngô vệ có nhiệm vụ tuần tra kinh thành. Muốn truy lùng loạn tặc trong thành cũng không phải là không thể.”
Tô Mạch Ức bình tĩnh lại khi nghe vậy.
Nếu đối phương phái sát thủ tới trước, rồi đến Kim Ngô vệ, hiển nhiên là quyết tâm làm đến cùng không chịu lùi bước. Như vậy, cho dù hắn tới đó, dựa vào lực lượng của Đại Lý Tự để đối đầu với Kim Ngô vệ phụ trách an ninh của kinh thành, không khác gì lấy trứng chọi đá.
Vì vậy kế hoạch duy nhất lúc này chỉ có……
“Diệp Thanh!” Tô Mạch Ức tháo cái thẻ hình cá bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/652988/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.