Rời khỏi chỗ ở của Lâm Vãn Khanh, cua qua góc hành lang, Tô Mạch Ức thấy Lương Vị Bình và Diệp Thanh đang đi về phía bên này.
“Đại nhân,” Diệp Thanh vái chào hắn, “Thi thể của sát thủ đã được thu dọn sạch sẽ, trên người hắn không có gì khác thường.”
Tô Mạch Ức có chút thất vọng, quay đầu lại thì thấy Lương Vị Bình bên cạnh, trên tay cầm một chén thuốc nóng hôi hổi.
“Các ngươi định đi đâu?” Hắn biết rõ còn hỏi.
“Chúng ta đến thăm Lâm hiền đệ, nhân tiện dò hỏi một số manh mối về tên sát thủ.” Lương Vị Bình đáp.
Tô Mạch Ức không khỏi nhíu mày.
Tuy rằng Lương Vị Bình và Lâm Vãn Khanh vẫn luôn coi nhau như huynh đệ, nhưng nghe hắn mở miệng gọi “hiền đệ”, cảnh tượng gặp hai người bên ngoài quán ăn nhỏ ở chợ phía đông đêm hôm đó lại hiện lên trước mắt hắn.
Vì thế hắn lạnh mặt, giật chén thuốc trên tay Lương Vị Bình, đưa cho Diệp Thanh.
“Dò hỏi và đưa thuốc, đi một người là đủ rồi.”
Nói xong, chắp tay sau lưng, liếc xéo Lương Vị Bình khi đi ngang qua hắn.
“Lương chủ bộ,” Giọng Tô Mạch Ức lạnh lùng có thể đóng thành băng.
Lương Vị Bình rùng mình.
“Đi theo.” Tô Mạch Ức nói.
“Hở, hở?” Lương Vị Bình chưa kịp hỏi rõ ràng, đã thấy Tô đại nhân rời đi như một cơn gió.
Hắn phải chạy theo.
Hai người đến chỗ ở của Lai Lạc.
Lúc đi vào, nàng vừa băng bó vết thương xong, khóc lóc vì bị đại phu bắt uống thuốc. Thấy hai người tới, nàng mới cố gắng bớt nhăn nhó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/652989/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.