“Vì sao?” Nguyệt An gạn hỏi, giọng điệu nôn nóng, không biết do lạnh hay là quá thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào vừa rồi trở nên tái nhợt.
“Bởi vì……” Ánh mắt Tô Mạch Ức đột nhiên nhu hòa, giống như rơi vào trong mây mềm.
Nở nụ cười, cả bầu trời chuyển động.
“Bởi vì trong lòng Tô mỗ đã có người, kiếp này…… chỉ là nàng mà thôi.”
Nguyệt An bị nụ cười của hắn làm cho sững sờ một lúc, thật lâu không có phản ứng, chỉ siết chặt lò sưởi trong tay.
“Ta có gì không tốt ư?” Nàng hỏi, giọng run run.
Tô Mạch Ức mỉm cười, nàng đương nhiên không có gì không tốt.
Am hiểu lòng người, cư xử đúng lễ nghi, tài hội họa có thể khiến nhiều người kinh ngạc.
Nếu phải nói có gì không tốt, có lẽ chỉ vì nàng không phải là Lâm Vãn Khanh.
Vì thế hắn lắc đầu và nói: “Huyện chúa không cần bận tâm, chuyện cảm tình chỉ có yêu hay không yêu, không có tốt hay không tốt.”
Tiếng người ồn ào, ánh sáng của tuyết trở thành nền của hai người.
Thật lâu sau, nàng rốt cuộc gật đầu nói: “Vậy ta không thể giữ lại bức tranh này.”
Nói xong, Nguyệt An huyện chúa lấy bức tranh mỹ nhân tới, đưa bằng hai tay.
Trong tình yêu, bất kể nam hay nữ, đều là người có tâm tư sáng ngời. Thần thái viết văn và ẩn ý trong lời thơ vừa rồi của Tô Mạch Ức, sau lần thẳng thắn này, nàng đã hiểu.
Nếu đã vậy, lùi một bước biển rộng trời cao thì tốt hơn.
Tô Mạch Ức cười nhẹ, hai tay tiếp nhận, cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/652987/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.