Người trước mặt tỏ vẻ bình tĩnh, tựa như không phải cố tình muốn thăm dò cái gì.
Nhưng đôi mắt đen nhánh đang yên lặng nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy giống một con sói ngửi được con mồi, trong giọng nói lộ ra một sự uy nghiêm đáng sợ.
Lâm Vãn Khanh thầm giật mình, xuýt nữa không cầm được chăn trên người, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh cười từ chối: “Thân phận của ti chức hèn mọn, nào dám thay quần áo chung với đại nhân, phía sau còn có một căn gác xép, ti chức sẽ qua bên kia.”
“Lâm sục sự đã bị mất giày, đi chân trần qua đó sẽ bị cảm lạnh.”
Ánh mắt Tô Mạch Ức sáng như đuốc, tầm mắt dừng trên chân nàng, mắt phượng khẽ nheo lại.
Lúc này nàng mới chú ý, vừa nãy mình giãy giụa quá kịch liệt ở trong hồ, không biết đánh mất đôi giày khi nào. Đôi chân trắng nõn lộ ra khỏi chăn mỏng, trông không giống như chân của nam tử.
Nàng bị ánh mắt của Tô Mạch Ức làm cho bỏng rát, vội vàng thu chân lại, trốn trong chăn mỏng ngồi bó gối.
“Cái này…… sợ sẽ va chạm với đại nhân……”
“Bản quan không quan tâm.”
Tô Mạch Ức ngắt lời nàng, trong giọng nói có pha ý cười nhưng trong ánh mắt lại không nhìn ra được.
Hắn thấy Lâm Vãn Khanh vẫn ngồi bất động, nên dứt khoát đến gần vài bước, hỏi bằng giọng mà chỉ có hai người nghe được: “Hay là bên dưới quần áo của Lâm lục sự có giấu bí mật gì đó mà không thể để cho người khác biết?”
Lời nói đến mức này, Lâm Vãn Khanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ly-tu-khanh/652935/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.