Vào lúc trăng lên giữa trời, Tô Mạch Ức dẫn đoàn người của Đại Lý Tự hùng dũng rời khỏi Thanh Nhã Cư. Hắn vẫn cầm lá thư Lâm Vãn Khanh viết cho Lương Vị Bình trên tay. Nhưng lá thư kia đâu phải viết cho Lương Vị Bình, rõ ràng là viết cho hắn. Nàng biết sau khi mình đi, hắn nhất định sẽ đến thẩm vấn Lương Vị Bình, cho nên dứt khoát để lại phong thư ở nơi dễ thấy nhất trong thư phòng. Trong thư không chỉ đề cập lý do tại sao có quan hệ xác thịt với hắn đêm hôm đó, còn nói lần này mình đi đâu. Tuy Tô Mạch Ức không ép hỏi, nhưng hắn khẳng định, Lâm Vãn Khanh chắc chắn đã đích thân nói với Lương Vị Bình. Cho dù Lương Vị Bình không thể không giải thích, nhưng thông tin trong thư đều phù hợp, Tô Mạch Ức không có lý do làm khó hắn. Thật sự cân nhắc từng chi tiết nhỏ cho Lương Vị Bình. Không biết vì sao, lửa giận trong lồng ngực Tô Mạch Ức dường như bùng cháy trở lại. “Đại nhân,” Diệp Thanh nghiêng qua, nhìn phong thư nhàu nát trong tay hắn rồi nói: “Cần đến quê của Lâm lục sự để tìm nàng không?” Tô Mạch Ức cười lạnh, giơ tay xé phong thư ra từng mảnh. “Nếu nàng thật sự về nhà, thì sẽ không viết trong thư.” Diệp Thanh vội vàng hỏi: “Phán đoán canh giờ, thời gian dài như vậy đủ để trốn khỏi Thịnh Kinh. Một khi ra khỏi thành, người này giống như cá xuống biển, nếu Lâm lục sự không về nhà, có thể không dễ tìm nàng.” Tô Mạch Ức quay đầu lại, ánh mắt sáng như đuốc. “Từ cửa thành đến Thịnh Kinh chỉ có duy nhất một dịch trạm, đi bộ phải mất ít nhất hai canh giờ. Nàng là một nữ tử, hiện tại lại là ban đêm, nếu tùy tiện từ trong thành đi ra ngoài, chúng ta chỉ cần quất roi thúc ngựa sẽ đuổi kịp.” “Cho nên……” “Cho nên, đây là điệu hổ ly sơn.” Tô Mạch Ức xoa ngón trỏ dưới tay áo rộng, phát ra tiếng sột soạt. Hắn dừng một chút, ngước mắt nhìn cửa thành cách đó không xa, ánh mắt u ám: “Nếu nàng muốn chúng ta đuổi theo, chúng ta cũng đừng để nàng thất vọng.” Vầng trăng lạnh lẽo chiếu vào người đang giận dữ dưới cửa thành, cũng chiếu vào người không ngủ được trong ngôi đền đổ nát. Nàng cúi người đặt một cái bánh bao nóng hổi trên tay xuống đất, ngón tay mảnh khảnh gõ vào khung cửa. Một con chó nhỏ màu trắng từ xa chạy tới vẫy đuôi, miệng ngậm một tờ giấy nhỏ. “Ăn đi,” Lâm Vãn Khanh lấy tờ giấy trong miệng nó và xoa đầu nó. Chú chó nhỏ ngoan ngoãn ngậm bánh bao thịt, nằm nghiêng ăn. Lâm Vãn Khanh rời khỏi Đại Lý Tự một canh giờ trước. Trên đường Diệp Thanh đưa nàng về, nàng thử vài lần nên biết Tô Mạch Ức không nói thân phận của nàng cho hắn biết. Cho nên nàng đoán, nếu người mà Tô Mạch Ức tin tưởng nhất như Diệp Thanh mà cũng không biết, hẳn là không có ai trong Đại Lý Tự sẽ biết. Hơn nữa vừa rồi Tô Mạch Ức đi vội vàng, có lẽ chỉ dặn dò Diệp Thanh canh chừng nàng. Không cho nàng đi, nhưng không nói không cho người khác tới. Nàng lấy cớ đi mua thuốc, nhờ người tìm một hoa nương giả vờ làm người thân mật của nàng, đem theo trang phục của nữ tử đến thăm. Diệp Thanh là người thành thật, thấy cô nương ăn mặc hơi hở hang, không biết nên để mắt ở đâu. Cho nên Lâm Vãn Khanh mặc quần áo của hoa nương nghênh ngang đi ra ngoài. Nàng mua chuộc thằng bé ăn xin đầu đường, bảo cậu đến ngồi canh cửa Đại Lý Tự, nếu thấy có người dẫn nha dịch rời khỏi cửa thành thì tới báo nàng biết. Hiện giờ có vẻ Tô Mạch Ức đã ra lệnh cho người ra khỏi thành để ngăn nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng đêm nay, không rõ là vui hay buồn. Vụ án của phụ thân xem ra lại bị tạm dừng một thời gian. Tuy nhiên, nàng còn có cả đời để cố gắng. Nghĩ như vậy, hình như không có gì phải hối hận. “Tiểu Bạch,” Lâm Vãn Khanh vỗ lưng chú chó nhỏ, cười nói: “Ngủ sớm đi, sáng mai phải lên đường.” Hôm sau, Lâm Vãn Khanh tính toán thời gian, dậy thật sớm. Khi nàng rời khỏi Đại Lý Tự, chỉ đơn giản thu dọn chút đồ lặt vặt, mang theo hai bộ xiêm y để thay. Để tránh ánh mắt theo dõi trong thành, nàng không thay trang phục nữ nhi hôm qua. Nàng xách cái túi vải, tay kia ôm Tiểu Bạch, đi theo nhóm người đầu tiên ra khỏi thành rời Thịnh Kinh. Tính thời gian, từ tối hôm qua đến giờ, người Đại Lý Tự chắc đã đuổi theo ít nhất mấy chục dặm. Thành Thịnh Kinh là thủ đô của Nam triều, nằm trong pháo đài, dễ phòng thủ và khó tấn công. Cho nên ra khỏi thành hay vào thành đều phải đi qua một thung lũng hẹp, nơi đó là dịch trạm duy nhất để dừng chân trên đoạn đường này. Lâm Vãn Khanh tính toán thời gian, nghĩ có thể đến đó nghỉ ngơi trước bữa trưa, nhân tiện ăn trưa luôn. Con đường thẳng tắp rợp bóng cây, thỉnh thoảng có ngựa xe qua lại, cát sỏi cuộn tròn tung bay. Hành trình rất suôn sẻ, đi tới trưa, nàng có thể nhìn thấy dịch trạm nho nhỏ hai tầng cách đó không xa. Gạch xám ngói đen, khu vực râm mát được dựng bạt bên ngoài để lữ khách nghỉ tạm. Lâm Vãn Khanh cảm thấy hôm nay nàng may mắn, nếu là trước đây, lúc này dịch trạm đã kín hết chỗ. Bây giờ trông có vẻ khá trống rỗng. Nàng bước nhanh hơn, Tiểu Bạch chạy lon ton phía sau nàng. Chuông rèm cửa bị khuấy động, phát ra âm thanh giòn giã. Lâm Vãn Khanh bước vào, tìm cái bàn ngồi xuống trong đại đường. Vừa đặt cái túi trên tay xuống, một gã sai vặt chạy bàn đi tới. “Cô nương,” hắn cười chào nàng, nhẹ giọng nói: “Hôm nay dịch trạm đang tu sửa, mời khách lên tầng hai.” Lâm Vãn Khanh giật mình, ánh mắt rơi vào người thiếu niên mặc đồ thợ mộc trong góc, sau đó đi theo gã sai vặt lên tầng hai. Nàng được đưa tới một nhã gian trong cùng, sạch sẽ và trang nhã, cửa sổ không quay mặt ra đường, sẽ không bị người đi đường qua lại làm phiền. Lâm Vãn Khanh bước vào, muốn mở cửa sổ cho thoáng, nhưng không đẩy ra được. Gã sai vặt thấy thế vội nói: “Tu sửa cả trong lẫn ngoài, để tránh tai nạn do mở cửa sổ đột ngột, cho nên không mở được.” Sau khi đi cả buổi sáng, chân Lâm Vãn Khanh đã đau nhức, chỉ muốn mau chóng nghỉ ngơi dùng bữa nên không quá coi trọng. Nàng ngồi xuống tự rót một chén nước ấm, gọi một phần canh đậu hủ cải trắng và gà ướp xì dầu. Gã sai vặt tươi cười rời đi, không quên đóng cửa phòng lại. Tuy nhiên Tiểu Bạch đang nằm dưới chân nhận ra có gì không ổn. Nó đột nhiên dỏng tai lên, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Sau vài tiếng sủa trầm thấp trong cổ họng, Tiểu Bạch đột ngột đứng dậy, xoay vòng vòng một cách bồn chồn tại chỗ. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đều đều. Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn in lên cửa sổ lụa. Một điềm báo xấu nổi lên, nàng chưa kịp suy nghĩ, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến. “Tại sao Lâm lục sự mới đến đã rời đi?” Lạnh lùng, trầm thấp, mơ hồ hơi tức giận. Tim nàng lập tức đóng băng và chìm xuống. Sau giờ ngọ, mặt trời chói chang rực rỡ, vạn vật dường như đứng yên. Tiếng ve sầu ra rả ngoài cửa sổ truyền đến như roi quất vào tai. Cửa phòng được mở ra, một người mặc áo bào có hoa văn thêu sẫm màu trắng bước vào từ phía sau cánh cửa gỗ có hoa văn hình thoi đang hé mở, thong thả đến trước mặt nàng, ánh mắt lạnh như băng. Hắn đội ngọc quan trên đầu, tay áo dài chấm đất, quanh eo có thắt lưng bằng ngọc xanh trắng, có vẻ tao nhã cao quý và ưu tú. Bộ dáng bất phàm như thế, trong mắt Lâm Vãn Khanh lúc này lại giống như Tu La ở địa ngục. Kinh ngạc, hoảng sợ, chột dạ, đủ loại cảm xúc nhất thời mắc kẹt trong cổ họng Lâm Vãn Khanh, khiến môi răng nàng chạm nhau, nhưng không thể phát ra tiếng. Tô Mạch Ức nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt u ám: “Lâm lục sự, đang định đi đâu?” * Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, trong nhà lao ẩm ướt và mốc meo của Đại Lý Tự, Lâm Vãn Khanh nhìn dụng cụ tra tấn treo trên tường, yên phận quỳ trên đống rơm mục nát. Nam nhân ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế thái sư đối diện, bình tĩnh nhìn nàng. Ánh mắt hai người chạm nhau một chút trong không gian u ám. Đây là lần đầu tiên Tô Mạch Ức nhìn thấy nàng mặc trang phục nữ. Nữ tử trước mặt có đôi mắt sáng, răng trắng, môi đỏ và gương mặt hồng hào. Đôi mắt trong veo đọng hơi nước, tuy ở môi trường bẩn thỉu nhưng cũng lộ vẻ trong trẻo khó quên. Ngay sau đó ánh mắt hắn chợt lóe lên, rơi xuống mái tóc nàng. “Ngươi rốt cuộc là ai?” Hắn trầm giọng hỏi. “Lục sự của Kinh Triệu Phủ, Lâm Vãn Khanh.” Tô Mạch Ức nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng, “Ngươi giả nam tham gia khoa cử, làm giả công văn để lừa gạt Lại Bộ, dối trên lừa dưới để làm quan trong triều. Từng chuyện đều là sự kiện quan trọng, ngươi nên suy nghĩ kỹ hẳn trả lời.” Lâm Vãn Khanh không quan tâm, đổi hướng trong đống rơm mới chầm chậm nói: “Ti chức thật lòng thích hình ngục từ nhỏ, nhưng bất đắc dĩ là nữ nhi, chọn cách này chẳng qua là muốn có một cơ hội thể hiện khát vọng. Vì sao bị đại nhân nói quá như thế?” “Ngươi cho rằng bản quan sẽ tin?” Tô Mạch Ức cười lạnh. “Tin hay không, tất cả đều nằm trong suy nghĩ của đại nhân.” Lâm Vãn Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, lông mi cong vút nhướng lên, giống hai cánh bướm nhỏ rung rinh. Trong lòng Tô Mạch Ức run rẩy. Hai bàn tay to dưới tay áo rộng màu trắng siết chặt rồi nới lỏng; nới lỏng rồi siết chặt, cuối cùng đặt lên tay vịn của ghế, đập một cái không nhẹ không nặng. “Được, nếu không muốn nói, chúng ta đổi chủ đề.” Hắn dừng lại, ánh mắt nhìn sát nàng nói: “Những người biết chuyện này, ngoài Lương Vị Bình, còn có cha mẹ ngươi phải không? Ngươi nói xem, bọn họ bao che tội phạm mà không báo, khoản nợ này tính thế nào?” Lâm Vãn Khanh gần như muốn nhảy lên khỏi đống rơm khi bị hỏi. Có chuyện gì đã xảy ra với tên cẩu quan này?! Hắn có biết người đang quỳ trước mặt hắn, không chỉ là phạm nhân, mà còn là ân nhân đã cứu mạng hắn. Không đề cập đến ơn cứu mạng thì thôi, còn uy hiếp tính mạng của người bạn tri kỉ của cha mẹ nàng! Biết vậy lúc trước cứu hắn làm gì? Để hắn đi theo những gã ăn chơi sa đọa ở Thịnh Kinh, lưu luyến bụi hoa, chơi bời lêu lỏng, sống mơ màng cho rồi! Một cơn tức giận dâng lên, Lâm Vãn Khanh từ đống rơm đứng dậy, nhìn Tô Mạch Ức từ trên cao và nói: “Từ đầu tới cuối Đại nhân chỉ nói ti chức lừa gạt chuyện thân phận. Vậy xin hỏi đại nhân, ti chức tự hủy danh dự vì cứu đại nhân, khoản nợ này muốn tính thế nào?” “Không được nhắc chuyện đó!” Tiếng hét tức giận đột ngột cắt ngang câu hỏi của Lâm Vãn Khanh. Vẻ mặt lãnh đạm mà Tô Mạch Ức cố gắng duy trì trên mặt đã bị câu hỏi này làm cho tan rã. Cả khuôn mặt hắn đỏ bừng không kiểm soát được, ngay cả phần cổ cũng mơ hồ hiện ra màu đỏ. Hắn đây là…… Bực mình vì bị chọc vào chỗ đau? Lâm Vãn Khanh giật mình, một ý tưởng luôn bị bỏ quên hiện lên trong đầu. Nữ giả nam trà trộn vào quan trường, nói đến cùng, chuyện này là sự sai sót trong vấn đề kiểm duyệt của Lại Bộ. Tô Mạch Ức không có bằng chứng để nghi ngờ rằng nàng vào Đại Lý Tự với âm mưu phá rối. Vì vậy hiện giờ lý do chân chính mà hắn cứ khư khư không bỏ, hẳn là không thể chấp nhận việc một nữ tử thừa dịp lẻn vào, sau đó ẩn nấp bên cạnh, thậm chí bỏ đi. Đối với người luôn luôn cao ngạo, tự cho mình là xử án như thần, không thể nghi ngờ đây là mức độ khiêu khích và khinh thường lớn nhất đối với Tô Mạch Ức. Vì vậy, để xóa tan cơn giận của hắn vào lúc này, cần phải để hắn nhận ra rằng, chuyện này không phải là trách nhiệm của mình nàng. Lâm Vãn Khanh suy nghĩ, lặng lẽ quỳ xuống lại. Nếu là tình huống trước đây, nàng nhất định không dám thử. Nhưng hôm nay tên cẩu quan kề dao vào cổ nàng, ngoài việc bị ép nên phải liều, đập nồi, dìm thuyền. Hình như, không còn sự lựa chọn nào khác. Sau khi suy nghĩ, Lâm Vãn Khanh dứt khoát đổi thành trút giận vì bị kẻ ác kiện trước, nói với Tô Mạch Ức với vẻ uất ức và chân thành: “Một lần hoan ái là có thể giải tác dụng dược liệu của Đào Hoa Túy, nhưng đêm đó sau khi hết tác dụng dược liệu, đại nhân không dừng lại……” —————— Lời tác giả: Tô cẩu quan: Đây là ngôn ngữ hổ sói gì?! My ears! My ears!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]