Đôi mắt anh thoáng hiện lên cảm xúc khó tả.
"Em không biết?"
Nam Nhiễm chủ động lại gần Bạc Phong, mở miệng.
"Tôi cần phải biết?"
Lời của cô vừa ra.
Tâm trạng không tốt của Bạc Phong vừa hoàn hoãn lần nữa khôi phục lại vẻ lạnh băng như trước.
Thậm chí còn lạnh hơn cả ngày thường.
Không thèm quay đầu, xoay người rời đi.
Nam Nhiễm nhìn một chút, dạ minh châu vừa rồi còn trong tay cô, hiện tại liền chạy...
Nam Nhiễm chép chép miệng.
Một phút sau, lại tiếp tục chép chép miệng.
Ân, quả nhiên khác hẳn những viên dạ minh châu ở trong tầng hầm của cô.
Tiểu Hắc Long nhìn bộ dạng mê đắm của ký chủ một hồi, nhỏ giọng.
[ký chủ, chúng ta không tránh mưa nữa sao?]
Cả người Nam Nhiễm ướt đẫm, hai tay lại đút vào túi áo.
"Đi dạo."
Dứt lời, liền dọc theo lối đi bộ đi về phía trước.
Sau đó, bạn học Nam Nhiễm liền oanh oanh liệt liệt tắm mưa cả đêm.
Những người qua đường, nhìn thấy Nam Nhiễm vừa dầm mưa vừa cười, tức khắc đều cảm thấy cô là một cả điên.
Thậm chí có người còn lấy di động ra gọi cho bệnh viện tâm thần ở gần đấy, hỏi coi có bệnh nhân tâm thần nào trốn viện ra ngoài không.
Sáng hôm sau.
Nam Nhiễm mặc một bộ đồng phục sạch sẽ khác ra ngoài.
Mẹ kế thấy cô, cả mặt tươi cười.
"Tiểu Nhiễm, về sau nếu có việc gì, cứ gọi điện cho mẹ, không cần tự mình trở về."
Trang dung tinh xảo, quần áo tao nhã.
Nhất cử nhất động đều toát lên tiêu chuẩn của một phu nhân trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-lai-muon-tan-vo/1156152/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.