“Ủa? Không phải anh nên nói mấy đồng đó không cần, cho em hết sao?”
Tạ Trọng Diên trầm giọng: “Tiền… em cho, anh muốn.”
Giang Hoài Tuyết không nhận ra điều lạ, còn đùa: “Có phải ai đưa tiền anh cũng nhận, không kén chọn đúng không?”
Tạ Trọng Diên: “Sắp có rồi.”
Giang Hoài Tuyết cười: “Vậy anh chờ em.”
Cô bước ra cửa rồi quay lại, bổ sung: “À, tối em về ăn cơm, nhớ để phần em nhé.”
Chưa đợi Tạ Trọng Diên đáp, cô đã đi mất.
Tạ Trọng Diên ngồi yên với cuốn sách, ánh mắt dán vào cửa như muốn nhìn ra hoa. Một lúc sau, anh khẽ cười.
Giang Hoài Tuyết trở lại xe thấy Cảnh Dư Hạo thì giật mình: “Tôi đi có chút xíu, sao trông anh như vừa khóc xong thế?”
Mắt Cảnh Dư Hạo đỏ hoe, tơ m.á.u nổi rõ sắc mặt cực kỳ khó coi.
Anh ta căm hận: “Tên họ Lưu kia vừa gọi giả vờ hỏi thăm tình hình còn bảo muốn đích thân đến bệnh viện. Tôi từ chối rồi.”
Giang Hoài Tuyết cảm thán: “Ông ta không giả vờ đâu, là không yên tâm.”
“Có vẻ ông ta rất hận bố cậu. Đến mức này rồi mà còn muốn tận mắt kiểm chứng kết quả.”
Cảnh Dư Hạo giờ mới phản ứng lại, tức đến run người đ.ấ.m mạnh vào tay lái, hiếm khi chửi thề: “Đệt! Tôi thật không hiểu, bố tôi đối xử với ông ta tốt như thế…”
Giang Hoài Tuyết: “Đến lúc đó anh tự hỏi ông ta.”
Cô thắt dây an toàn: “Điều chỉnh tâm trạng đi, giờ đến bệnh viện. Tới nơi, anh gọi cho ông ta.”
Hôm nay hai người chạy qua chạy lại, lúc đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/5198199/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.