“Tới rồi.” Giọng Giang Hoài Tuyết cắt ngang suy nghĩ: “Anh chờ trong xe, tôi ra ngay.”
Cảnh Dư Hạo gật đầu.
Khi Giang Hoài Tuyết vào trong, anh ta nhìn kỹ mới nhận ra đây là khu trung tâm của Bích Đào Viện.
Cảnh Dư Hạo kinh ngạc. Bích Đào Viện là dự án bất động sản của Tạ thị, đúng không? Giang Hoài Tuyết rốt cuộc là ai, không chỉ sở hữu nhà ở đây mà còn ở vị trí trung tâm? Bên kia, Giang Hoài Tuyết xuống xe, xách túi đi thẳng vào biệt thự chính. Trong vườn, cô gặp Dương quản gia, chào hỏi: “Chú Dương, Trọng Diên có nhà không?”
Dương quản gia cười: “Đang đọc sách trong phòng khách.”
Giang Hoài Tuyết vòng qua phòng khách. Khi đẩy cửa, Tạ Trọng Diên nghe tiếng, quay lại, liếc đồng hồ: “Em tan học rồi?”
Giang Hoài Tuyết: “Trốn học.”
Cô kể chuyện nhà họ Cảnh cho Tạ Trọng Diên.
Nghe xong, anh hỏi: “Nếu em ghé đây trên đường về thì chắc có việc anh giúp được?”
Ánh mắt Giang Hoài Tuyết lóe lên ý cười: “Thích người thông minh như anh thật.”
Cô lấy giấy vàng mua được ra vẽ ngay một lá bùa, gấp gọn rồi đưa cho Tạ Trọng Diên: “Không có gì to tát, chỉ nhờ anh cầm hộ năm phút thôi.”
Tạ Trọng Diên không biết nghĩ gì, hơi thất thần, không nhận lá bùa ngay mà vô thức nắm tay cô.
Giang Hoài Tuyết: “…?”
Tạ Trọng Diên nắm một lúc, nhận ra không đúng, ngón tay cứng lại, vội rút về, nhanh chóng cầm lá bùa đặt vào lòng bàn tay.
“Xin lỗi, vừa rồi anh hơi thất thần.”
“Không sao.” Giang Hoài Tuyết không để tâm: “Hiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/5198198/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.