Cảnh Dư Hạo nhớ lúc cô gọi điện nhắc chuyện ăn uống, áy náy: “Hôm nay để cô đói theo tôi, thật ngại quá. Cô muốn ăn gì không? Tôi gọi cơm hộp hoặc nhờ người mua ở tiệm?”
Giang Hoài Tuyết: “Không cần, tôi…”
Chưa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.
Cảnh Dư Hạo ra mở, người ngoài cửa hỏi: “Giang tiểu thư có đây không? Có hai phần canh nóng giao đến.”
Cùng lúc, Tạ Trọng Diên nhắn tin: “Không tiện ăn cơm thì uống canh nóng ấm bụng. Gọi hai phần, đừng ngại vì sợ mình ăn không hết.”
Giang Hoài Tuyết ngẩn ra rồi cười lắc đầu.
“Lấy vào đi, là đồ ăn của chúng ta.”
Cảnh Dư Hạo xách hai chiếc cặp l.ồ.ng đóng gói cẩn thận bước vào, tò mò hỏi: "Cái này là ai chuẩn bị cho cô à? Chu đáo thật đấy."
Chu đáo? Tạ Trọng Diên người này, những lúc cần tỏ ra đúng mực thì quả thực khiến người ta không chê vào đâu được.
Giang Hoài Tuyết cảm thấy lòng ấm áp hẳn lên, mỉm cười đáp: "Là... anh trai tôi."
Trên trán Cảnh Dư Hạo hiện lên một dấu chấm hỏi lớn. Chẳng phải nhà họ Nguyễn chỉ có hai cô con gái thôi sao, đào đâu ra anh trai?
Giang Hoài Tuyết không có ý định giải thích, cô đưa cho Cảnh Dư Hạo một chiếc cặp l.ồ.ng, mình cầm một chiếc, thong thả bắt đầu húp canh.
Đến khi cả hai uống xong, nén hương đặt ở đầu giường mới cháy chưa đầy một phần năm. Cảnh Dư Hạo tuy chưa bao giờ thắp hương loại này, nhưng cũng nhận ra tốc độ cháy có gì đó không ổn.
"Nén hương này cháy được bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/5198200/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.