Giang Hoài Tuyết vốn đã quen với những phản ứng kiểu này từ chiều đến giờ, không lấy làm lạ, kiên nhẫn lặp lại: “Giang Hoài Tuyết. Phiền anh xem giúp tôi chỗ ngồi đã được sắp xếp.”
Phục vụ lật vội danh sách, cuối cùng cũng tìm thấy tên cô trong mục gia quyến nhà gái ở trang đầu tiên.
“Vâng, mời tiểu thư đi theo tôi…”
Dù không dám nhìn thẳng nhưng người phục vụ vẫn bị khí chất cùng nhan sắc của Giang Hoài Tuyết áp đảo đến mức tay chân loạng choạng không biết đi thế nào cho đúng.
May mà làm lâu trong nghề, anh ta vẫn nhớ rõ bố trí của cả hội trường nên bản năng dẫn cô đến đúng chỗ ngồi.
Dù Nguyễn Như Mạn không ưa Giang Hoài Tuyết nhưng trên danh nghĩa vẫn là người một nhà nên vẫn bố trí cô ngồi tại bàn thứ ba khu vực nhà gái.
Không rõ là vô tình hay cố ý, vị trí của cô cách khá xa bàn trung tâm – nơi ngồi của bố mẹ Nguyễn và bố mẹ chú rể.
Giang Hoài Tuyết chẳng buồn để tâm đến điều đó, nhưng khi nhìn quanh bàn mình cô lại nhận ra một người quen: “Mễ Bình?”
Mễ Bình hôm nay diện váy dài màu vàng ánh kim với cổ áo tai mèo rất sành điệu, trang điểm cũng cực kỳ tinh tế. Ban đầu cô ấy ngồi đó trông rất thanh nhã, nhưng vừa nghe tiếng gọi liền vội che mặt quay đầu đi.
“Cậu sao vậy?” Giang Hoài Tuyết nghi hoặc tiến lại gần, hơi cúi người dò xét: “Mắt cậu không khỏe à?”
Cô vừa nói vừa nhìn kỹ hơn, lại phát hiện cả má và tai của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/5198171/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.