Uông Thuật Đô dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, luôn luôn mỉm cười, dáng đi bình thản lạ thường, không hề giống với một chàng trai hai mấy tuổi. Nếu chỉ nhìn cái thần thái và cách đi đứng của cậu ta thì chắc chắn sẽ bị hiểu lầm là ba bốn mươi tuổi. Ẩn trong dáng vẻ hiền lành này là cái gì đó rất oai phong, càng lộ rõ cái phong thái của kẻ bề trên nắm mọi quyền hành và thân phận đời ba chính tông của cậu ta.
Đi cùng với Uông Thuật Đô cũng là một chàng trai trẻ, chừng trên dưới 30 tuổi, người không cao, thấp hơn Uông Thuật Đô khoảng nửa cái đầu, đeo một cặp kính gọng vàng rất nhã nhặn, mặc một bộ âu phục đen vừa vặn, vừa nhìn đã biết là một người rất thông minh.
- Đây là Tiết Đào – bạn của Uông Thuật Đô đang làm việc ở Hội giám sát chứng khoán.
Trần Dương ở một bên hạ giọng nói.
Cô đoán Tiêu Phàm có quen Uông Thuật Đô, dù sao hai nhà Tiêu – Uông cũng đều là nhất đẳng đại hào môn của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa này, người có thể sánh vai cùng hai con mãnh hổ này có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tiết gia thì kém hơn một chút, Tiết Đào lại là người khiêm tốn, rất ít khi xuất đầu lộ diện. Trần Dương liền giới thiệu cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
Thực ra Tiết Đào cũng là quen biết.
- Ở trong hội đó, Tiết Đào được mệnh danh là đa mưu túc trí, là nhân vật tầm cỡ đấy.
Trần Dương giải thích thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529449/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.