Cô Nhiêu! Cháu…!
Ngay lúc này, Trần Dương xấu hổ tới mức mặt ửng đỏ.
Đừng nói đến lúc cô ở cơ quan tranh cường háo thắng, tác phong mạnh mẽ, lớn thế rồi mà chưa từng yêu đương. Thời trung học, đại học có không ít bạn học theo đuổi, nhưng cô đều coi thường.
Với cô thì những chuyện thế này cô chính là đứa trẻ không hiểu chuyện, thực sự là suy nghĩ hơi kì lạ.
Tiêu Phàm mỉm cười nói.
- Cô Nhiêu, để cháu nói chuyện với Trưởng phòng Trần một lát đi.
Nhìn thấy Trần Dương thẹn thùng, Tiêu Phàm đành ra mặt giải vây cho cô.
- Được, hai đứa nói chuyện đi.
Nhiêu Vũ Đình chỉ đợi những lời này, nói thực, với cô mà nói chuyện cô “làm mai kéo thuyền” cho người khác cũng không phải là nhiều, “kinh nghiệm” không có bao nhiêu.
Phương Do Mỹ liền vểnh vểnh cái mũi nhỏ lên. “Hừ” một tiếng vẻ không thích.
Cô gái vừa mới trêu Tiêu Phàm chuyện này xong, không ngờ hắn lại chủ động muốn nói chuyện với Trần Dương. Tiểu nha đầu trong lòng thấy không thoải mái, có chút ghen tuông, không quan tâm đến tuổi tác. Chỉ có điều bản thân cô còn chưa ý thức được.
Tiêu Phàm liền vỗ một cái vào đầu cô, cười cười nói.
- Lát nữa sẽ thể hiện cho em xem.
Cô gái ngiêng đầu qua, không để ý đến nữa, đi theo sau Nhiêu Vũ Đình, đi chưa được mấy bước lại nghiêng đầu sang phía Tiêu Phàm, lè lưỡi, làm mặt quỷ.
Tiêu Phàm không nhịn được mỉm cười.
Nhiêu Vũ Đình đến cạnh Phương Lê, hai hàng long mày của Phương Lê nhíu lại, hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529448/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.