- Đại Đương gia, ngươi nói vào việc chính đi, thời gian của mọi người đều rất quý báu.
Tân Lâm nhắc một câu, giọng vẫn lạnh lùng.
Uyển Thiên Thiên liếc nhìn Tân Lâm, khóe miệng lộ vẻ tươi cười:
- Tỷ tỷ, tỷ còn nóng vội hơn ta. Phải rồi, ta còn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh của tỷ.
- Tân Lâm
- Tân tỷ tỷ xin chào!
Uyển Thiên Thiên giơ tay về phía Tân Lâm, tươi cười rạng rỡ.
- Thiên Thiên cô nương, tối qua Tống tiên sinh hẳn là đã đưa cho cô chiếc phù của ta rồi chứ?
Tiêu Phàm quyết định đi thẳng vào vấn đề.
- Anh đẹp trai , ai vẽ cái phù đó nhỉ? Không phải ngươi chứ? Nhìn ngươi không giống một đạo sĩ mà.
Tiêu Phàm đã không nhường, kiên quyết không chịu thỏa hiệp thì Uyển Thiên Thiên cũng đành phải tiếp tục gọi hắn là “anh đẹp trai” , điệu bộ cười cợt, rõ ràng có chủ ý trêu chọc.
Tiêu Phàm nghiêm mặt nói:
- Thiên Thiên cô nương, sở dĩ tôi đưa chiếc phù chính khí cho cô vì hi vọng có thể giúp cô giảm bớt sự đau đớn khi bệnh phát tác. Tất nhiên là cũng muốn giao dịch với cô.
- Giảm bớt sự đau đơn khi bệnh ta phát tác ư? Anh đẹp trai, câu này ta nghe không ổn nhỉ? Chúng ta lần đầu gặp mặt, trước nay ta cũng chưa đắc tội với ngươi, ngươi cứ mở miệng là rủa ta, như vậy là không được đâu.
Uyển Thiên Thiên nũng nịu cười như trước, trong đôi mắt to long lanh nước bỗng thoáng qua tia nhìn sắc sảo, linh hoạt cực điểm. Giờ khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529373/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.