Mỹ nữ áo đỏ khẽ nhíu đôi mắt phượng tuyệt đẹp, lập tức nhếch miệng nói:
- Hóa ra ngươi đã sớm biết ta, chơi không vui, thật là chơi không vui mà.. A, Bát gia, có phải ngài để lộ tin tức không?
Lưu Bát gia cười ha hả, hai tay thí lễ, nói:
- Đại Đương gia, cái này thì người trách nhầm ta rồi, muốn trách thì trách chính Đại Đương gia, tiếng tăm quá lớn..haha
Không ngờ tiểu nha đầu xinh đẹp tuyệt trần, mới nhìn tưởng vị thành niên, lại chính là người mà giang hồ nghe danh có tiếng, Đại Đương gia của Yên Chi xã, Yên Chi Hồng, hiệu xưng “ giang hồ đệ nhất ma nữ”.
Tân Lâm thản nhiên nói:
- Chả trách Tống Tam thích giả bộ trẻ trung.
Ý câu nói này chính là: Thượng bất chính hạ tắc loạn. Có Đại Đương gia thích giả bộ trẻ tuổi như , thì Tống Tam ca cũng không khác gì.
Yên Chi Hồng liếc Tân Lâm một cái, cười như không cười, nói:
- Tỷ tỷ, tuy rằng tỷ tỷ rất xinh, nhưng cũng không thể nói lung tung được. Ta ít tuổi, lòng dạ cũng nhỏ nhen, rất hay ghi hận, tỷ tỷ đã đắc tội với ta rồi đó.
- Uhm.
Tân Lâm vẫn thản nhiên đáp một tiếng.
Đôi mắt to long lanh như nước của Yên Chi Hồng thoáng nheo lại.
Tiếng “ừ” này của Tân Lâm thật sự làm tổn thương người ta. Cho dù Tân Lâm hoàn toàn phớt lờ sự uy hiếp của cô hoặc là mỉa mai đáp trả cũng đều nằm trong suy tính của Yên Chi Hồng, duy chỉ có từ “ừ” thản nhiên này làm người ta thật khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529372/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.