Tiêu Phàm đặt bút viết không chút do dự, động tác giứt khoát, rất nhanh là viết xong hai đơn thuốc, đưa cho cô gái xinh đẹp, nói:
- Nhị Đương gia, tờ đơn thuốc này, là cho cô dùng đấy. Tờ còn lại, là cho Tống tiên sinh. Cách dùng và liều lượng như thế nào, trên đó đều đã ghi rõ, cứ chiếu theo đó mà uống, liên tục uống trong nửa năm. Nửa năm này, đề nghị hai người nghỉ ngơi, đến bờ biển ánh nắng chan hòa mà nghỉ dưỡng, không tệ đâu, rất có lợi cho sức khỏe.
- Cảm ơn…
Nhị đương gia thuận miệng nói một câu, nhận lấy đơn thuốc.
Chỉ thấy trên đơn thuốc thứ nhất, dùng nét chữ cứng đẹp viết nên hai chữ ¬—— Đường Huyên.
Đây là tên của cô.
Thì ra người ta sớm đã biết họ tên của cô.
Còn bọn họ bây giờ chỉ biết hình như Tiêu Phàm với Lão Tiêu gia danh trấn lẫy lừng có chút quan hệ thôi, nhưng rốt cuộc là quan hệ như thế nào, không thể hiểu hết được. Trong cuộc chiến “tình báo” này, rõ ràng “Yên Chi xã” đang rơi ở thế hạ phong.
Đường Huyên cũng không nhìn kỹ hai đơn thuốc, liếc qua một cái, sau đó theo thói quen giao lại cho Uyển Thiên Thiên.
Uyển Thiên Thiên ngược lại xem rất kỹ, xem đi xem lại đơn thuốc nhiều lần, mới đưa lại cho Đường Huyên, nhìn Tiêu Phàm, nhìn giống cười nhưng không phải cười hỏi:
- Anh đẹp trai, đơn thuốc của tôi đâu rồi?
Tiêu Phàm lắc đầu nói:
- Thiên Thiên cô nương, cô không có phương thuốc.
- Tại sao chứ? Bọn họ đều có, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hao-mon/529374/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.