Buổi sáng Trần Lộc đưa mật thư tới tôi còn chưa xem.
Dùng xong bữa tối, Nam Lăng bận rộn, tôi gảy đàn một hồi cũng mất dần hứng thú.
Phân phó họ canh giữ ngoài điện, tôi buông rèm, rút mật thư ra.
Dùng kim châm gẩy giấy dán ra, thẻ tre trải trong tay tôi, xem qua một lượt mà mắt tôi lập tức tập trung tại chữ Hoắc.
Lòng tôi nóng lên, chờ đợi lâu như vậy mới có được tin chàng.
Hai tay tôi vì kích động mà run run, tôi kiềm nén nhanh chóng tách khe hở giữa các thẻ ra, rút mẩu gỗ nhỏ thứ nhất, chợt nghe ngoài điện có tiếng bước chân vang lên, tôi hốt hoảng cuốn thẻ tre vào, còn chưa tìm được chỗ giấu màn che đã bị nhấc lên.
Tôi nắm chặt thẻ tre yên lặng nhìn Lưu Triệt, ánh mắt của hắn sắc bén đảo qua, mày nhíu lại rồi bất ngờ ngồi xuống.
“Sao bệ hạ lại tới đây?” Tôi ra vẻ bình thản, tự nhiên ném thẻ tre xuống giường.
“Trẫm không thể tới đây sao?” Hắn lại ôm lấy eo tôi ép sát lại, tay phải đoạt lấy thẻ tre.
“Bệ hạ!” Tôi vội vã ôm chầm cổ hắn, nắm lấy cánh tay hắn đang đặt bên hông tôi, lòng lại bồn chồn hoảng sợ, tim đập thình thịch.
“Hử, đây là cái gì?” Hắn buông tay ra, giơ thẻ tre lên nhìn thẳng mắt tôi.
“Đây là khúc nhạc mới, chờ thiếp luyện xong sẽ đàn cho người nghe, được không?” Tôi đến gần hắn, muốn dời lực chú ý của hắn.
“Ái phi đêm nay rất nhiệt tình, không phải là nhớ trẫm đó chứ?” Hắn tùy ý nhìn lướt qua rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-han-phi-ca/1607743/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.