Tay hắn trườn trên bụng tôi, nụ hôn mãnh liệt lau nước mắt tôi, “Đói chưa, trẫm dùng bữa cùng nàng.” 
Tôi mở mắt đánh vào ngực hắn, hắn lại để mặc tôi phát tiết nỗi uất ức trong lòng, chỉ sâu lắng nhìn tôi, thật lâu sau, đợi tôi mệt mỏi rồi hắn mới áp lại chỉnh trang y phục cho tôi rồi bế bổng tôi lên. 
“Đây là đâu?” Tôi nằm trong lòng hắn nhìn phủ điện lạ lẫm, những tấm màn trướng màu vàng với cột trụ khắc họa hình rồng. 
Ra khỏi phòng, thị nữ và hoàng môn đang chắp tay đứng giữa căn phòng rộng lớn, hắn ôm tôi ngồi xuống tháp. 
“Thả thiếp xuống, nhiều người đang nhìn kìa.” 
“Trẫm nuông chiều phi tử của mình không được sao?” 
Tôi không nói gì, nhìn tóc mai trên mặt hắn đột nhiên tôi thấy những sợi tóc bạc. 
“Người già rồi.” Tôi nhổ tóc bạc quơ quơ trước mặt hắn. 
Hắn giữ lại tay tôi, không nén nổi cười, “Nàng dám chê trẫm?” 
“Đại thúc!” Tôi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn mà tâm tình cũng tốt hơn. 
“Trẫm sẽ cho nàng biết lợi hại.” Nói xong hắn lập tức sáp tới, thị tỳ cả phòng đều đang nhìn làm tôi xấu hổ đỏ mặt. 
Thật ra Lưu Triệt cũng không được coi là già, nam nhân ba mươi sáu tuổi là thành thục nhất, cũng như nữ nhân hai mươi tám tuổi vậy. 
“Thiếp muốn ăn cơm!” Khó khăn lắm hắn mới rời ra, tôi thừa dịp nói to. 
“Tô Lâm!” 
“Có nô tài.” Tôi quần áo không chỉnh tề ngồi trong lòng Lưu Triệt, Tô Lâm không dám ngẩng đầu. 
“Truyền ý chỉ của trẫm, Lý mỹ nhân xấc xược, phạt ba 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-han-phi-ca/1607744/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.