Khi chúng tôi về đến nhà trời lại đổ mưa. Tôi có thể nghe tiếng sóng biển từ xa không ngừng đập vào bờ.
Tôi đưa tay mở cửa, Sa ôm tôi thật chặt, toàn thân run lên vì lạnh. Mặc dù dầm mưa rất lâu nhưng tôi thấy cả thân mình nóng ran như đang bị vây quanh trong biển lửa.
Trái tim tôi mất dần kiểm soát, tôi có thể nghe tiếng “thình thịch” rất rõ ràng khi bất chợt nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Sa. Toàn thân cậu ướt sũng nước mưa. Mắt, mũi, môi đều lấm tấm những giọt nước long lanh tuyệt đẹp.
Gương mặt đẫm nước ấy thật giống với bông hoa sau cơn mưa, những giọt nước đọng lại càng làm hoa toát ra một vẻ đẹp lạ lùng,quyến rũ, thu hút vạn vật xung quanh.
Lòng không ngừng nghĩ ngợi về Sa, tim tôi càng lúc càng đập mạnh. Từng chút, từng chút một, tôi đã bị Sa cuốn hút, đẩy sâu vào đại dương sâu thẳm nơi mà chỉ có cậu mới biết được lối ra.
Giữa biển là một xoáy nước to, cuồn cuộn cuốn tôi vào đó, nuốt chửng lấy tay, chân và cơ thể tôi. Áp lực của nước làm tim tôi như muốn vỡ tung. Chẳng khác nào cảm giác lúc này, trái tim dường như chịu quá sức chịu đựng của nó, nhảy lung tung trong lồng ngực, chỉ cần một tác động nhỏ cũng khiến nó vỡ tan tành.
Tôi nhận ra mình đã “yêu”.
Thật kỳ lạ!
Sống trên đời này đã hai mươi hai năm, lần đầu tiên tôi khẳng định là mình “yêu”.
Càng kỳ lạ hơn là tôi lại đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554213/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.