Lại một ngày nữa sắp trôi qua. Khi tôi chuẩn bị ra biển như thường nhật, chiếc điện thoại cầm tay bỗng reo lên inh ỏi.
“Alô” - Tôi trả lời.
Bên kia đầu dây là giọng anh chủ quán:
“Hôm nay anh mời em đến nhà ăn tối nhé. Khoảng sáu giờ rưỡi chiều được không?”
Tôi ngập ngừng trong giây lát rồi gật đầu:
“Dạ, em sẽ tới.”
Từ nhà tôi đến nhà anh mất nửa tiếng đi bộ. Tôi xuất phát vào lúc sáu giờ. Trời cũng vừa lúc chập choạng tối.
Hôm nay biển âm u đến đáng sợ. Không còn thấy được sắc đỏ của trời, mà thay vào đó là một màu xám xịt của mây đen.
Cả tuần nay trời không mưa. Vậy mà mây đen lại chọn đúng cái ngày này mà kéo tới, báo hiệu cho một cơn bão không tên sắp ập xuống cuộc sống của chúng tôi.
Chân tôi bước càng lúc càng nhanh. Không hiểu nhanh vì sợ mưa bất ngờ ập tới, hay nhanh vì nơi đó có Sa.
Bỗng dưng tôi muốn gặp Sa ghê gớm. Muốn được đối mặt với cậu, muốn được nhìn vào mắt cậu và trò chuyện cùng cậu. Cái ước muốn mãnh liệt không rõ nguyên do ấy cứ chiếm lấy tâm trí tôi suốt đoạn đường đến nhà Sa.
Tôi dừng chân trước cửa, chưa kịp gõ cửa thì đã nhận ra cậu đang đứng ở trước mặt. Lại thái độ lạnh nhạt thường trực, Sa nói cộc lốc, cứ như thể tôi là kẻ lang thang cơ nhỡ, tự nhiên sộc vào nhà, quấy rầy cuộc sống yên bình của cậu:
“Vào đi!”
Tôi nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554215/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.