Suốt đêm hôm ấy tôi ngồi túc trực bên giường Sa rồi ngủ quên lúc nào không hay. Ánh mặt trời rọi thẳng vào mặt làm tôi bừng tỉnh giấc. Sa nằm đó, mắt chăm chăm nhìn tôi. Tôi giật mình khi thấy tay mình vẫn còn nắm chặt tay Sa, mồ hôi đầm đìa. Thấy thế tôi vội vàng rụt tay lại. Lúng túng như gà mắc tóc:
“Xin lỗi… Vì đêm qua cậu gặp ác mộng nên… Cậu đã đỡ hơn chưa?”
“Hôm qua… sau khi về đến nhà, chuyện gì đã xảy ra?” - Sa hỏi, không hề tức giận vì hành động của tôi.
Khi Sa chấm dứt câu hỏi, tôi lại giật thót mình.
“A… haha… Hôm qua mưa to ghê gớm. Trời lại lạnh thấu xương. Cậu đã bị sốt cao nên tôi đã chăm sóc suốt đêm. Vậy thôi.” - Tôi cười giả lả, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Không biết Sa có nhận ra nét mặt gian xảo, lấp liếm của tôi không mà cậu nhìn tôi rất lạ.
“Cám ơn anh.” - Sa nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để tôi nghe thấy. Tôi mỉm cười rồi hỏi:
“Vậy cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.”
Nói rồi tôi phóng như bay đến nhà hàng. Sau cơn mưa dường như mọi vật sáng sủa hẳn ra. Bụi bặm dồn nén lâu ngày bị cuốn trôi hết. Trời xanh hơn, biển trong hơn, không khí mát mẻ hơn.Đến một lúc nào đó, tất cả những thứ xinh đẹp này lại bị nhuốm bẩn, rồi lại được tắm sạch bởi nước mưa rồi lại bị nhuốm bẩn. Chẳng có gì trong sạch mãi cả. Đúng là một cái vòng luẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554211/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.