Chuyến bay đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất, Sa rời chỗ ngồi, đi trước Tùng Quân vài bước, không có can đảm ngoái nhìn hắn. Những giọt nước mắt của hắn vẫn ám ảnh tâm trí cậu không cách nào dứt ra được. Lúc đó, có lẽ chính bản thân hắn cũng không biết tại sao mình lại rơi lệ. Còn cậu vẫn ngu ngốc nhen nhóm chút hy vọng mong manh rằng hắn sẽ nhớ ra khoảng thời gian tươi đẹp đã từng trải qua cùng nhau.
Nhưng Sa lại một lần nữa thất vọng rồi. Kể từ lúc đó, hắn không nói thêm với cậu câu nào. Cậu bước ra khỏi sân bay, trong lòng là một khoảng không vô tận. Một khi đã quay lưng đi, ngày gặp lại chẳng biết đến khi nào. Thôi thì cứ xem chuyện vừa xảy ra như một cơn ác mộng, tỉnh mộng rồi thì hãy coi như hắn chưa từng sống lại, tiếp tục yên ổn trải qua kiếp này, mang niềm thương nhớ chôn chặt đáy lòng.
Sa về đến căn hộ của mình, mở cửa bước vào. Căn hộ vắng chủ lâu ngày trở nên lạnh lẽo như hầm băng. Cậu đi khắp các phòng, mở đèn sáng choang nhằm xua tan không khí u ám đang ngự trị. Cậu lại có suy nghĩ rằng sức nóng của đèn có thể sưởi ấm được trái tim băng giá trong lồng ngực. Nhưng dường như chẳng có kết quả, cậu liền tắt hết đèn, đứng trong bóng tối, bật cười, tự mắng mình ngu ngốc.
Sa vào phòng ngủ, cất vali rồi tiến tới nhà tắm. Dòng nước mát khiến tâm trạng của cậu tốt dần lên. Đưa tay vuốt lấy từng đợt nước tuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554177/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.