“Sao anh lại ở đây?”
“Sao cậu lại ở đây?”
Cả hai người đồng thanh hỏi nhau.
Sa nhìn Tùng Quân, bất giác thở dài, đã quyết tâm quên đi, lại vẫn phải gặp nhau nơi chốn này. Nhưng cậu nào có tâm trạng để đau lòng vì hắn nữa. Chiếc xe cấp cứu đi xa, Sa vẫn không tin được là ông lão đã chết. Một nỗi thương xót trào dâng, cậu ngồi sụp xuống ven đường. Im lặng thật lâu, cậu mới quay sang hỏi Tùng Quân:
“Anh biết ông lão sao?”
Tùng Quân nãy giờ vẫn ngồi đó, thấy Sa hỏi bèn gật đầu:
“Ừm, tình cờ đi ngang, ghé hỏi thăm, biết tình cảnh của ông ấy nên giúp đỡ một chút.”
“Tôi cũng vậy, ông ấy bị lẫn trí, không nhớ đường về. Nghe đâu nhà ở tận miền Tây. Khuyên cỡ nào vẫn không chịu rời khỏi đây…”
Ánh mắt Tùng Quân thoáng ngạc nhiên nhìn cậu, rồi nói tiếp:
“Tôi có xây một khu nhà cho những người già vô gia cư. Đã nhiều lần tôi đưa ông ấy đến đó. Nhưng chưa được nửa ngày ông ấy lại biến mất. Mọi người tá hoả đi tìm, hoá ra ông ấy lại quay về chỗ cũ, nhất mực đợi con trai quay về.”
Tùng Quân nói xong, cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, hắn quay sang nhìn cậu, thắc mắc:
“Tôi cũng hay ghé đây, tại sao lại không gặp cậu?”
Sa ngước nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe từ lúc nào:
“Tại sao tôi phải gặp anh? Tại sao anh lại phải gặp tôi?”
Tùng Quân giật mình nhìn sâu vào đôi mắt xanh long lanh của cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554175/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.