Tùng Quân dìu Sa ra xe, đặt cậu ngồi ở băng ghế sau, vừa lái xe vừa quan sát gương chiếu hậu. Chỉ thấy Sa sắc mặt tiều tuỵ dựa vào ghế, đôi mắt nhắm nghiền không còn sức sống. Hắn tự hỏi mình có sai lầm hay không vì đã không dứt khoát đưa cậu đến cho bác sĩ thăm khám. Tùng Quân sợ cậu có chuyện bất trắc, lên tiếng hỏi:
“Cậu vẫn tỉnh táo đó chứ?”
Đầu óc mơ màng, Sa nghe tiếng Tùng Quân văng vẳng bên tai, khó nhọc mở mắt ra và nói, âm thanh rất nhỏ, nhưng đủ để hắn nghe thấy:
“Anh cứ yên tâm lái xe… Tôi chịu được… Đã quen rồi, nghỉ ngơi một chút là khoẻ lại thôi. Có anh trai tôi ở nhà, căn hộ số…”
Sa vừa dứt lời, Tùng Quân nhấn mạnh chân ga, mau chóng đưa cậu về căn hộ. Hắn mở cửa xe, đưa tay sờ trán cậu, giật mình như vừa chạm vào than đỏ. Cậu đã phát sốt rồi. Tùng Quân lay nhẹ, nhưng Sa dường đã thiếp đi không còn cảm thấy gì nữa. Hắn cúi xuống, ôm cậu ra khỏi xe. Cánh tay bị thương đau nhói, Tùng Quân cắn răng chịu đựng, chuyển cậu lên lưng và cõng vào nhà.
Tiếng chuông vang lên, cánh cửa bật mở, Đình Bách bước ra, giọng trách cứ:
“Đi mua có chút xíu đồ, mà đi liền mấy tiếng đồng hồ…”
Chưa nói hết câu, vẻ mặt anh căng ra hết cỡ khi nhìn thấy người đứng trước cửa:
“Cậu…”
Dù đã được Sa báo trước người đàn ông này là anh trai, nhưng vẻ ngoài sáng sủa điển trai của anh làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554173/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.