Tùng Quân trở về nhà, tâm trạng nặng nề đeo bám hắn suốt đường đi. Rốt cục lời nói của người vừa nhận là anh trai của Sa có phải là thật hay không? Nếu là thật thì cuộc sống bấy lâu nay của hắn là gì? Kể từ khi tỉnh dậy sau tai nạn, đầu hắn cũng vô cùng mơ hồ, lúc thì trống rỗng, lúc thì hỗn loạn. Nhưng trong hồi ức, hắn không có một chút ấn tượng về sự có mặt của anh em nhà họ.
Hắn ngã xuống ghế sô pha, mệt mỏi ngửa mặt lên trần nhà, mắt nhắm lại, day day huyệt thái dương. Từ lúc rời khỏi chỗ Sa đầu hắn đau như búa bổ. Đã lâu lắm rồi không có lại cảm giác đau đớn như thế này.
Lần đầu là khi hắn nghe tiếng đàn violin cất lên. Hắn cũng không hiểu sao mình lại có sự căm ghét sâu sắc với loại nhạc cụ kia. Đến nỗi, hắn không bao giờ nghe nhạc, để khỏi phải tình cờ nghe lẫn tiếng đàn violin với những loại nhạc cụ khác. Hắn đã từng yêu thích violin ư? Tùng Quân không tin!
Anh em Sa nói hắn bị mất trí rồi. Tùng Quân lắc đầu thật mạnh. Không thể nào. Hắn chưa từng nghĩ mình bị mất trí nhớ. Có điều sau tai nạn, một số việc trở nên mờ mịt. Có những thói quen, hành động cứ ngỡ thuộc về hắn. Nhưng thỉnh thoảng đặt câu hỏi vì sao, hắn không cách nào lý giải.
Ví dụ như vì sao hắn lại không thích mưa? Vì sao hắn ghét màu xanh? Vì sao hắn ghét tiếng violin?
Và một câu hỏi lớn hơn trong đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554171/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.