Alberto cùng Alexander rời khỏi từ lâu, nhưng Sa vẫn còn ngồi thẫn thờ tại chỗ. Cậu vừa làm chuyện ngu ngốc gì vậy? Rõ ràng người đàn ông nọ không hề có ý tiếp nhận quá khứ mà cậu vừa kể cho ông ta nghe. Nếu thực sự muốn nhớ lại, thì chắc chắn ông ta sẽ đón nhận nó với một thái độ khác. Nhưng nếu không muốn nhớ thì ông ta tìm đến bác sĩ để làm gì? Cậu quả thật không hiểu nổi.
Vậy là hết, niềm hy vọng về người thân duy nhất của cậu đã bị dập tắt. Kể từ nay, cậu cứ tiếp tục xem như ông ấy đã bỏ đi rất xa, thậm chí đã chết rồi. Cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, cũng coi như chưa từng xảy ra.
Bác sĩ Vĩ chứng kiến chuyện vừa rồi cũng phần nào hiểu được câu chuyện. Nhìn thấy Sa ngồi bất động nãy giờ, có vẻ mệt mỏi và bất lực, hắn không biết phải mở lời như thế nào cho phải, đành lặng lẽ ngồi bên cạnh, khẽ nắm lấy bàn tay cậu, thay cho lời an ủi.
Mải mê chìm trong suy nghĩ, Sa quên mất sự có mặt của bác sĩ Vĩ. Đến khi hắn nắm tay cậu, mới giật mình nhớ ra hôm nay là chính hắn dẫn cậu đến đây:
“Thật xin lỗi anh. Đã khiến anh phải chứng kiến chuyện không hay này.”
Bác sĩ Vĩ vỗ vỗ lên tay cậu, cười nói:
“Tới lúc này cậu còn khách sáo với tôi nữa sao? Nếu có tâm sự gì, tôi sẵn sàng lắng nghe mà.”
“Như anh thấy đó. Alberto là ba tôi. Ông ấy đã bỏ mẹ con tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554179/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.