Sa nhắm chặt hai mắt, đếm đến ba, mũi dao đã kề sát cổ họng. Bỗng lời nói của Đình Bách bỗng vang lên: “Em còn có anh mà” khiến cậu chùng tay. Nếu cậu chết đi, Đình Bách sẽ là người đau khổ nhất. Ít ra, cậu cũng vì anh mà sống. Anh đã có ơn cưu mang cậu, cậu không thể tự ý tước đoạt sinh mạng của bản thân.
Cậu giật mình quăng con dao xuống sàn, cong người lại, nước mắt đè nén từ nãy tới giờ như cơn đại hồng thuỷ cuộn trào tuôn ra. Cậu đưa tay, đấm vào ngực, chỉ mong làm như vậy có thể làm dịu cơn đau tàn phá tâm can. Nhưng làm đủ mọi cách vẫn vô dụng. Vết thương mưng mủ lâu ngày, nay vỡ ra, lỡ loét, lan khắp nơi trong cơ thể không cách nào lành lại được.
Xuất viện rồi, Sa bắt đầu tìm quên trong những cơn say triền miên, chỉ khi say thì mới có thể ngủ ngon, không cần phải nhớ lại những chuyện đau lòng trước kia.
Cậu uống rượu như uống nước, từng ngụm, từng ngụm rót vào cổ họng, cay xé lưỡi. Ruột gan nóng lên, cảnh tượng trước mắt bắt đầu quay vòng tròn. Nhưng vẫn chưa đủ, cậu lại tiếp tục uống, trên mặt đất la liệt vỏ chai rượu nằm lăn lốc. Sa phì cười, quản lý mà thấy cảnh này, chắc sẽ nhảy dựng lên mất. Nhưng bây giờ, dù Tùng Quân có xuất hiện, cũng không thể ngăn cậu được. Cậu đưa thêm một ly rượu lên miệng. Nhưng ly chưa kịp chạm môi, một bàn tay ở đâu bỗng dưng xuất hiện ngăn cậu lại.
Bị mất hứng, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554150/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.