Tùng Quân nắm lấy vai Sa, đẩy mạnh cậu ra suýt nữa ngã nhào. Tình thế đảo lộn đến không ngờ tới. Mười năm trước, hắn từng bảo vệ cậu trước người cha độc ác của mình. Mười năm sau, vì ông ta, hắn lại nhẫn tâm làm tổn thương cậu.
Sa biết, đối với Tùng Quân hiện tại, cậu có nói gì cũng vô ích. Trong ánh mắt hắn, chỉ có lửa giận ngùn ngụt cháy, còn cậu như cái cây, ngọn cỏ, nhỏ bé, vô dụng, chỉ có thể cam tâm lay lắt theo ngọn gió, chờ lửa tới nuốt chửng, cháy thành tro tàn.
Ánh mắt Tùng Quân như mũi dao sắc bén, chỉa thẳng vào cậu:
“Tôi không ngờ, cậu lại đối xử với một người đáng tuổi cha mình bạo lực như vậy! Ba tôi đã làm gì cậu?”
Sa đứng bất động nhìn Tùng Quân, trái tim như bị hắn lấy ra, bóp nát, rồi giẫm lên không thương tiếc. Nỗi uất hận không cách nào giải bày khiến cổ họng cậu như bị nhét sỏi, không nói nổi thành lời.
“Lại dùng bộ mặt đáng thương đó để xin sự thương hại của tôi?” – Tùng Quân khinh thường nói.
Cuối cùng, đôi môi cứng đờ kia cũng bật ra thành tiếng:
“Ông ta là rắn độc, đã kêu người tẩy não anh, hại anh ra nông nỗi này. Anh hãy tỉnh lại đi! Đừng u muội nữa!”
Nói rồi, cậu bỗng quay sang nhìn bác sĩ Vĩ, vẻ mặt van nài:
“Anh ấy đã bị tẩy não rồi! Anh có thể giúp anh ấy hồi phục trí nhớ mà, có phải không?”
Đột nhiên Sa quay sang cầu cứu, bác sĩ Vĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554148/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.