- A di đà phật, cũng may là thế.
Trí Không không nghi ngờ gì lời nói dối của Tả Thiếu Dương, người kia không chết thì y cũng chẳng thế có được vật này:
- Chuỗi phật châu này có tên là ngũ nhãn lục thông, dùng thứ quả cực kỳ hiếm có ở Tây Vực làm thành, nghe đâu ba trăm năm mới nở hoa, ba trăm năm mới kết quả, cả cây chỉ được vài quả thôi, phải có cơ duyên lớn mới có được...
Tả Thiếu Dương tự động bỏ qua cái phần huyền ảo này, dù sao Trí Không cũng bị hạn chế bởi thời đại, tin vào điều vớ vẩn đó y cũng không trách:
- Đại sư, nói vậy đây là bảo bối rồi.
- Vậy thì phải xem với ai đã.
Trí Không chắp hai tay lại, niệm phật hiệu:
- Thứ này chỉ có kẻ tu luyện tà pháp mật tông mới dùng, với Phật gia chính tông, nó là tà vật, tránh còn không kịp. Theo lão nạp biết, có một giáo phái thần bí cung phụng Tà thần, giết người để tu luyện Phật pháp, vô cùng khủng bố. Phật châu ngũ nhãn lục thông này là một trong số pháp khí trọng yếu để luyện tà pháp, với họ đương nhiên là bảo vật. Với Phật gia chính tông, nó là thứ cần bị tiêu hủy, với bách tính, nó chỉ là chuỗi Phật châu đẹp thôi.
- Vậy với đại sư thì sao?
Tả Thiếu Dương còn tưởng có thể bán kiếm ít tiền, xem ra khả năng quá thấp:
- A di đà phật, ma do tâm sinh ra, một chuỗi vòng thì làm gì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376214/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.