Nhìn những cái chén đĩa tinh xảo cũng biết Tiêu Vân Phi là người văn nhã sành ăn, không phải hạng võ biết chỉ biết đánh đấm, chả hiểu đời xô đẩy thế nào mà lại đi làm nghề này, Tả Thiếu Dương chép miệng:
- Hiện cả thành đói kém mà huynh vẫn kiếm được mấy thứ này, lợi hại!
- Cả thành?
Tiêu Vân Phi cười nhạt:
- Đó là bách tính thôi, một số kẻ vẫn cơm no rượu say như thường. Cái gì không nói đầu bếp trong nha môn châu phủ không tệ, ta ăn vài lần rồi, chẳng biết làm cho Đại tướng quân hay Âu Dương thứ sử, nói chung chúng ta nhờ phúc quan lớn, ăn chực một bữa. Món này gọi là "Điêu Thuyền đậu hũ", đệ đoán được nguyên do không? Không chứ gì, món này hấp cá chạch với đậu hũ mà thành, Đổng Trác gian ngoan trơn như chạch, còn Điêu Thuyền trơn mịn trong sáng như đậu hũ.
A, rất hình tượng, lươn luồn đậu hũ, vô cùng hình tượng, Tả Thiếu Dương gật gù, tổ cha thằng nào đầu óc dâm dục nghĩ ra cái tên như thế, chứng tỏ các cụ thời xưa bậy ra phết chứ chẳng đùa, chỉ món canh có viên thịt băm:
- Lão ca, còn món này?
- Đây là món Bái Ngư Phúc, truyền thuyết kể Tần Thùy Hoàng thích ăn cá, nhưng sợ xương, vì bị xương đâm mà giết không ít đầu bếp.
Tả Thiếu Dương đồng cảm, lần trước ăn món cháo gà Miêu Bội Lan nấu, y cũng muốn giết người lắm.
-... Một lần Tần Thủy Hoàng tuần du tới Phúc Sơn ở Sơn Đông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376212/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.