Bá Đào vẫn hậm hực vụ bị lừa lấy mất thanh đao, cười khẩy:
- Đao trong tay ngươi, ngươi nói gì chả được.
Vượng Tài rụt rè nói:
- Ta thấy T..Lý công tử nói đúng, phải bắt được hung thủ nếu không sẽ không ai được an toàn.
Liễu Thiện chắp tay niệm phật hiệu:
- Đây là lần đầu tiên tiểu tự gặp phải chuyện này, nhất định phải tìm ra hung thủ giao lên quan, không để cho hắn làm ác nữa.
Bá Đào hầm hừ:
- Được, ta cũng không phải hung thủ, sợ quái gì, có điều nếu nói hiềm nghi thì ai cũng có, không thể tự mình bảo không thể tự nói mình là hung thủ thì tức là không phải.
Tả Thiếu Dương không muốn tranh luận với hắn, có việc cần kíp hơn phải làm:
- Đại sư, cây cầu kia sau khi treo lên, người đối diện có cách nào qua được không?
- Không thể, cây cầu này do sư huynh thiết kế cơ quan trong hầm làm ra, cầu kéo lên ở bên nào thì chỉ bên đó mới hạ xuống được, phía đối diện không cách nào qua bên này.
- Vậy còn đường nào lên núi không?
- Không có, Quỷ Cốc phong bốn phía vách đá, khỉ cũng không thể leo nên.
- Đúng là thế ngoại đào viên, thanh tu tịnh địa.
Liễu Thiện thở dài niệm Phật hiệu.
Tả Thiếu Dương nói với Thúy Nương:
- Cô nương kể lại đầu đuôi câu chuyện đi.
Thúy Nương đã ngừng khóc, ngồi co ro trong góc, thút thít nói:
- Ta ăn cơm xong quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376167/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.