Miêu Bội Lan cùng Tả Thiếu Dương trở về đại điện, không thấy người, cung tiễn cũng không thấy, đoán khả năng bị ai đó lấy phòng thân, mai họ xuống núi rồi, nên không quá khẩn cấp.
Tả Thiếu Dương cười hì hì:
- Kệ họ chúng ta lo chuyện của mình thôi.
Miêu Bội Lan mặt đỏ bừng, trên núi rất lạnh, lại không phải ở nhà, có cả người khác nên không cởi y phục ngủ, nguyên quần áo nằm xuống, chỉ cởi giày đắp chăn lên.
Hai người nằm kề sát nhau, ngọn đèn ở bàn cúng vốn tờ mờ, thêm vào có rèm chướng buông tới tận đất, che đi phần lớn ánh sáng, nằm kề sát cũng chỉ lờ mờ thấy bóng của nhau, hoàn toàn không nhìn thấy được động tĩnh ở phía bên kia.
Bên ngoài gió núi hoành hành, tiếng ù ù vang lên không dứt, như có yên ma đang vỗ cánh trong bóng đêm, làm người ta sởn gai ốc.
Tả Thiếu Dương thì thào gọi:
- Lan Nhi.
- Ừm.
- Ta lạnh.
Miêu Bội Lan không chút nghĩ ngợi, ngồi dậy đưa chăn tới:
- Đắp chăn của muội đi.
- Không, muội đắp bằng cái gì?
- Muội không lạnh, hồi ở Mai Thôn muội ngủ không cần chăn.
- Làm bừa, ta bảo muội rồi, đừng cậy mình còn trẻ khỏe mà coi thường, nếu không sau này khổ đấy.
Tả Thiếu Dương hết sức đường hoàng nói:
- Muội chui vào chăn của ta, hai người đặp hai cái chăn, thế chẳng phải ấm rồi sao?
Miêu Bội Lan rốt cuộc hiểu mục đích của Tả Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376165/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.