Rất lâu, Tả Thiếu Dương rời cánh môi đã bị hôn tới mọng ướt, nhìn đôi mắt Miêu Bội Lan long lanh mơ màng, lại hôn phớt một cái nữa, ôm nàng vào lòng, lòng tràn ngập yêu thương:
- Ta muốn ở cùng muội, chỉ riêng muội mà thôi, trên đinh núi này, đất trời như chỉ có đôi ta, giống như đôi thần tiền quyến lữ, như vậy tuyệt vời biết bao.
Miêu Bội Lan vươn tay ôm lấy cổ Tả Thiếu Dương, cơ thể áp vào người y chặt hơn, nhìn y say đắm:
- Muội cũng muốn, nhưng trong nhà...
Tả Thiếu Dương đặt tay lên môi nàng, suỵt nhỏ:
- Đừng, người chúng ta cần tâm quá nhiều rồi, bây giờ yên tĩnh tận hưởng một chút đi.
- Ừm...
Miêu Bội Lan đáp lại bằng giọng mũi, vứt bỏ mọi lo nghĩ, tận hưởng giây phút hạnh phúc.
Tả Thiếu Dương vốn còn muốn nói thêm vài câu tình tứ, làm vài chuyện lãng mạn đáng nhớ, nhưng mùi thơm cơ thể Bội Lan hòa trộn mùi cỏ non luồn vào cánh mũi, cùng một tiếng "ưm" nhỏ bé đó tức khắc biến y thành sói xám lớn, chỉ còn muốn ăn thịt con dê đã dâng tậng miệng này, không kiềm lòng được, một tay vòng ra sau đầu nàng kéo sát lại, ngấu nghiến cánh môi hồng.
Miêu Bội Lan vừa thở vừa rên khe khẽ, lần này nàng có kinh nghiệm hơn, chủ động đưa lưỡi ra, chạm nhè nhẹ, tận hưởng cảm giác tê tê kích thích, rồi buông thả cho đối tác phía bên kia cuốn lấy, mắt khép lại tận hưởng cảm giác mê hồn đó.
Bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376164/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.