Tả Quý nghe vậy vuốt râu gật gù rất hài lòng. Nghê đại phu thì càng không biết phải làm sao, mặt ủ rũ, Tả Thiếu Dương rủa thầm trong lòng, ý ta là sau khi làm chứng xong các ngươi hẵng đưa, lúc đó các người đáp tạ, ai nói được gì.
Có điều Nghê gia đang rối ren, ai mà nghĩ sâu sa được như thế, trong phòng chìm vào im lặng, mỗi người theo đuổi một tâm sự riêng, không lâu sau có tiếng cồng gõ, Tả Thiếu Dương nói:
– Canh hai rồi, dứt cồng là giới nghiêm, nhưng đứa bé phải dùng thuốc suốt đêm, mọi người muốn ở lại hay mang thuốc về uống.
Nghê đại phu luôn cho rằng con mình không ai cứu được nữa, muốn con ra đi ở trong nhà mình, sau đó còn lo hậu sự, cho nên chắp tay nói:
– Đưa về thôi, sống chết có số..
– Không được.
Nghê mẫu dứt khoát nói:
– Trí Nhi ở lại đây, nhờ Tả lang trung tiếp tục điều trị, lão thân ở lại bên nó, các ngươi về đi.
Nghê phu nhân cùng thê tử Nghê Nhị cũng muốn ở lại, Nghê mẫu gật đầu:
– Vậy ba mẹ con ta ở lại chiếu cố tôn tử, không biết thế có tiện không?
Bệnh tình nguy cấp, bệnh nhân ở lại hiệu thuốc hay lang trung ở lại nhà bệnh nhân là chuyện bình thường, Lương thị vội nói:
– Có gì không tiện chứ, có điều nhà ta đơn sơ, không có bếp lò, buổi tối trời lạnh, chỉ e lão thái thái bị lạnh.
– Không hề gì, lão thân bảo người về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375848/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.