Canh gà được mang về, Nghê mẫu chẳng bận tâm quá trình nữa, không muốn để lỡ chuyện chữa trị một khắc nào, bà nhận lấy giỏ trúc đưa cho Tả Thiếu Dương:
– Đã có canh gà, làm phiền tiểu lang trung.
Lần này sắc thuốc khá lâu, tới hơn một canh giờ sau mới sắc xong đưa tới. Đứa bé mạch dù mạch có chuyển biến tốt, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, không tự uống thuốc được, phải dùng phễu mỏ hạc đổ vào.
Uống thuốc xong thì đã là canh năm, cách trời sáng không còn xa nữa, bên ngoài kia đã lích rich tiếng kêu của những chú chim chăm chỉ dậy sớm kiếm ăn. Có ngủ cũng chẳng bao lâu, Tả Thiếu Dương thức, bảo cha mẹ và tỷ tỷ về phòng, một mình y thức theo dõi là được. Nghê gia cảm kích không thôi.
Thoáng cái trời sáng hẳn, tình hình đứa bé có vẻ ổn định, không có phản ứng xấu nào, Tả Thiếu Dương quyết định đi lấy nước, mấy nha hoàn bà tử của Nghê gia nhiệt tình muốn đi thay, bị y từ chối hết, lấy nước chỉ là chuyện phụ thôi.
Ngày hôm đó Tang mẫu nuốt lời, muốn Tả Thiếu Dương bỏ ra 70 lượng mới được cưới Tang Tiểu Muội về, y cũng biết đó là một phần trong nghi lễ thời xưa, có điều y không chấp nhận được kiểu ra giá như bán cô nương của bà ta, ai có thể ra giá cao thì được, không khác gì coi nàng như hàng hóa, Tả Thiếu Dương căm ghét vô cùng.
Về tới nhà bình tâm lại, cứ không sao quên được ánh mắt tuyệt vọng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375851/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.