Mẹ con Tả Thiếu Dương trở về nhà thì Hồi Hương đã cắt hoa đỏ dán lên cửa sổ, trông cái nhà cũng có thêm chút không khí vui tươi thật.
Tả Quý thì đã bày biện xong bài cúng, bài vị tổ tiên xếp gọn gàng trên đó, bàn cúng bình thường đặt chính giữa đại sảnh, cung phụng thiên địa quân thân sư, tới Tết dùng tế tổ. Nhưng hiệu thuốc thì đại sảnh là nơi khám bệnh, nên phải bày bên tủ thuốc, chỉ có giao thừa và mùng một Tết không mở hiệu là bày ra giữa đại sảnh.
Khi Lương thị bận rộn chuẩn bị làm cơm nước cúng bái, Tả Thiếu Dương lấy bùa đào cũ xuống, chuẩn bị thay cái mới. Bùa đào mới cần viết câu cát tường lên, Tả Quý vừa mài mực vừa suy nghĩ xem nên viết cái gì, thuận miệng hỏi: - Con nói xem nên viết gì đây?
Tả Thiếu Dương đọc sách cả đống thật, nhưng chẳng liên quan gì tới thi từ ca phú, y biết cái gì thì nó sẽ liên quan tới thuốc men, thoáng cái nghĩ ra được hai câu thích hợp.
Hàn sương quá xử hữu thân nhân Bất luận sanh địa thục địa. Xuân phong lai thì tận trứ hoa Đãn văn hoắc hương mộc hương.
Gió lạnh qua đâu có người thân Bất kế đất khách hay quê nhà Gió xuân tới tận tình thưởng hoa Đêm thoảng mùi hoắc hương và mộc hương.
Nghe qua có vẻ rất thuận tai, câu từ hợp cảnh, Tả gia có truyền thống học hành, Tả Quý không ngạc nhiên nhi tử có thể làm ra câu đối thế này, song vuốt râu đọc lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375675/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.